VN88 VN88

Muộn còn hơn là không bao giờ – Truyện 18+

– Còn anh?
– Cứ để mặc! tôi có cách ứng phó!
– Thật khổ cho anh quá!
– Không sao!…cứ như vậy mà làm!…đừng nói nhiều …bị để ý, bye!
– Bye!….cẩn thận với thằng Tâm nhé!
– OK!
Tiếng chân xa dần rồi cánh cửa đóng lại. Aùnh nắng đỏ chói xuyên qua cửa sổ rọi lên da thịt loã lồ, làm hiện rỏ những đường nét các bắp thịt của Quang thật khiêu dâm vô cùng. Hoàng hôn đã bắt đầu buông trùm lên vạn vật.

Tiếng hò hét la mắng của Tâm vang dậy cả một vùng núi rừng tĩnh mịch; đêm nay không trăng làm vạn vật tối bưng như trong lọ mực tàu, những ánh đèn bão lấp loé tia sáng yếu ớt; tiếng chửi thề của Tâm chấm dứt khi kiện hàng cuối cùng được chuyển lên tàu, đó là chiếc du thuyền củng khá lớn dài ba chục thước rộng ba thước, màu trắng của nó nổi bật trong vùng nước đen thẫm. Cả đoàn người kể cả Tâm chuẩn bị lên tàu; bất ngờ từng ngọn đèn pha trên dãi đồi trước mặt bật sáng rọi thẳng vào chiếc du thuyền, có tiếng loa phóng thanh phát lên vang dội:
– Freeze! Attention! Everyone, you’re now surrounded, drop your weapons and get off the ship!
Một gã trong nhóm quay lại hỏi Tâm:
– Fuck off! Bọn cớm làm sao bây giờ anh Tâm?
– Đ M ! có nội gian…con đĩ Phượng chớ không ai! …chính nó đã dẩn toán đặc nhiệm bao vây đảo…Đ M! liều sống chết với bọn nó, tới đâu hay tới đó!
Bên ngoài tiếng loa phóng thanh vẩn vang lên:
– I repeat!…
– Tụi bây chỉ đạo tụi kia! Bảo tất cả chuẩn bị …tao kéo neo lên là “dzọt” liền rỏ chưa? Tắt hết điện trên tàu đi! Tâm gằn từng tiếng như ra lệnh.
– Dạ rỏ!

Chiếc du thuyền củng giống như bên ngoài tất cả đều tối om, cặp mắt rực lửa của Tâm như đang rọi về phía trước, hắn nghiến răng nhấn ga con tàu gầm gừ rồi phóng tới; những khẩu súng của cảnh sát nhả đạn thành đường đỏ rực trong đêm tối; tiếng “hự!” đau đớn, một gã đàn em trúng đạn lão đảo nhào xuống nước. Tâm nhấn hết ga chiếc du thuyền như con thú hoang, xé nước tìm đường thoát hiểm, sau lưng tiếng súng đã nhỏ dần. Tâm thở phào nhìn không gian đen thẩm trước mặt; vạn vật thật im lặng ngoài tiếng máy nổ điều đặn, ánh sáng màu xanh yếu ớt của bộ phận điều khiển rọi vào gương mặt mệt mỏi và khủng hoảng của Tâm, hắn thở hì hục như một vận động viên điền kinh; Tâm quay về phía sau, mặc dù không thấy gì nhưng củng đoán được bọn đàn em đang trong tâm trạng như hắn, tất cả đều im lặng theo trời và nước. Tâm mệt mỏi ngồi dựa vào vách, để cho con tàu tự do tiến vào màng đêm phía trước; bất giác hắn bật thành tiếng khóc. Thế là hết nhớ ngày nào là một công tử hào hoa vung tiền cho những cuộc vui xác thịt, nay chẳng khác nào con vật đang bị đuổi giết, viễn ảnh trước mắt là một màu đen tối như đêm hôm nay; một đêm quyết định cuộc đời của hắn.

Bổng từ xa từng chùm ánh sáng dưới đường chân trời nhô lên và rỏ dần “chết! Đ M bọn nó không tha cho mình!” Tâm la lớn:
– tụi bây mau chuẩn bị chất nổ! …tất cả mặt đồ lặn vào!…..Minh! gài đồng hồ đi!

Dứt lời Tâm nhào xuống nước rồi lặn thật sâu xuống phía dưới. Trong thời khắc nguy hiểm con người có động lực ghê gớm để dành lấy cái sống; Tâm có cảm tưởng đôi chân mình được gắn thêm động cơ, người hắn rẻ nước tiến tới;có lẽ giờ nầy hắn đã bỏ xa con tàu, Tâm bật chiếc đèn rọi cá nhân rồi pha chung quanh. Cảnh vật dưới đáy biển thật rùng rợn, hắn như đang ở trong chiếc bình mực khổng lồ, những chùm san hô như con quái vật lúc ẩn lúc hiện đưa nanh vuốt chụp lấy hắn; một vùng ánh sáng đỏ rực sau lưng Tâm làm hắn ngoảnh đầu lại “hay quá! chiếc tàu đã nổ!..”. Từng đợt chấn động của âm thanh làm tăng thêm sức ép của nước, hắn khó chịu; Tâm cắn mạnh hai hàm răng, nhắm mắt lại rồi dùng hết sức tàn còn lại lặn nhanh hơn để mong thoát nạn. Trong đêm tối rùng rợn của đại dương, Tâm như con đom đóm lập loè không định hướng.

Phượng mở nhẹ cánh cửa rón rén đi vào căn phòng mờ mờ tối chỉ có chiếc đèn chụp phát ánh sáng vừa đủ nhộm vàng khắp thân thể trần truồng đang nằm ngủ của Hiệp; Phượng tiến lại thật sát nhìn chàng nằm ngửa đầu nghiêng qua một bên, dang rộng hai tay và hai chân ra xa trong tư thế thoải mái. Đã lâu lắm rồi Phượng thèm cái mùi da thịt của chàng đến điên lên được, nàng để mủi thật sát xuống đùm tinh hoàn hít thật sâu cái mùi mồ hôi từ bìu dái phát ra rồi rà ngược lên dương vật cứ thế mà chạy dài lên hai bên nách; mổi nơi một mùi khác nhau làm âm hộ nàng chảy nước lai láng vì kích thích quá độ. Nàng há miệng thật to xong cuối xuống táp thật mạnh vào bộ phận sinh dục của Hiệp, chàng đau nhói cong người bật dậy:
– ủa! Em đó hả?…về hồi nào vậy?
Vừa hỏi chàng vừa kéo đầu Phượng lên, nàng nhả đùm dương vật chàng ra phóng lên ngồi trên bụng Hiệp gầm gừ:
– khoan đã để hiếp dâm anh trước rồi mới nói chuyện! Ghiền quá rồi.
– Đừng mà nhột lắm! Trả lời câu hỏi của anh trước đi. _ Hiệp kìm chặt hai cánh tay Phượng.
– Không được ! nè thấy không nhểu nhảo tùm lùm rồi nè! _ Phượng chỉ những bệt dâm thuỷ dính đầy trên bụng chàng.
– Lát nửa đi! Anh cho em ba cái luôn!
– Nhớ nha!?
– Ưà!…
Chợt nhớ điều gì Phượng bước vội xuống giường kéo tay Hiệp dậy:
– thôi đứng lên đi! Em có chuyện nầy muốn nói với anh!
– Chuyện gì vậy?
Hiệp bước xuống giường với tay lấy chiếc quần lót ba dây với mảnh vải nhỏ xíu rồi chàng mặc vào. Phượng nhìn dáng người khiêu dâm của chàng trong chiếc quần lót được một lúc nàng tiếp:
– từ trước đến giờ em biết anh rất muốn trốn khỏi nơi đây! nhưng không có cơ hội!.
Thấy Hiệp im lặng nàng tiến lại gần ôm chầm lấy thân thể nóng bỏng của chàng:
– anh có hận em không?
Hiệp thở dài:
– tại sao em hỏi như vậy?
Phượng rà ngón tay từ đầu vú của chàng rồi chạy từ từ xuống dọc thân dương vật và dừng lại ở đầu lỏ nổi cộm dưới lớp vải mỏng, làm cho dương cu bị kích thích nở dần ra:
– anh còn nhớ cái ngày bị trói ở căn phòng lạ không?
– Nhớ chứ! Nhưng mà có gì không?
– Và ba cô gái loã lồ làm tình mang dại với anh?
– Làm sao quên được!….chúng đã cho anh uống thuốc kích thích khiến anh như một con thú hoang dại…anh….
– Anh có muốn biết những người đó là ai không?
Hiệp im lặng, dường như chàng đã đoán ra phần nào những câu hỏi của Phượng. Thấy chàng không đáp lại, nàng ôm ghì thân xác mịn màng rắn chắc của Hiệp, hai bàn tay luồn vào chổ khe hở của chiếc quần lót do bị dương vật cứng ngắc đội lên rồi một tay sục cặc và một tay xoa nắn đùm dái chàng:
– anh còn nhớ cô gái tóc dài mà sục cu anh không?
– không lẽ …người đó là…
– phải! Chính là em đó!

Hiệp nhắm mắt hai hàng lông mày đâu lại, chàng không nói gì vẩn đứng bất động, mặc tình cho Phượng tuột mạnh chiếc quần lót của chàng xuống làm dương cụ cứng ngắc bung lên thật mạnh theo sức đàn hồi đập vào bọng đái chàng kêu “chách!” thật lớn. Chàng đứng lạnh lùng như pho tượng, trong đầu Hiệp đang có rất nhiều ý tưởng mâu thuẩn thuỷ chung không thể giải quyết được. Chàng muốn bế Phượng lên hôn thật đắm đuối và làm tình với nàng cho đến giọt tinh khí cuối cùng; chàng củng muốn đấm thật mạnh vào bộ mặt đê tiện của nàng đã làm chàng phải điêu đứng suốt mấy tháng qua, nhưng Hiệp không làm được, ý chí rất cứng rắn mà thân xác quá yếu đuối khi giữa hai đùi chàng như có luồng điện cực mạnh chạy khắp nhục thể nóng ran của Hiệp. Vì đã lâu ngày thiếu vắng đàn bà, được một lát chàng rùng mình hóp bụng lại xịt từng đợt chất lõng màu trắng đục thật mạnh vào sâu trong miệng Phượng.

VN88

Viết một bình luận