Dừng lại một chút chàng tiếp:
– những cái thí nghiệm phản khoa học mà em đang thí nghiệm mồ hôi trên thân thể con người hoàn
toàn hoang tưởng!…chẳng qua vì em đam mê nghiên cứu mà Tâm thì quá bạo dâm nên mới đẻ ra nhiều chuyện rắc rối. Từ đó em đi sai đường mà không biết
– anh đừng nói nữa, nhục nhã quá!…ủa mà sao anh biết rành rẻ quá vậy?
Quang cười mỉm:
với mạng lưới Hình-Cảnh-Quốc-Tế thì không có cái gì che giấu được hết!…họ đã gài người trên đảo từ lâu rồi, tại em không biết đó thôi
Phượng bịt mặt tránh ánh mắt sắc bén của Quang:
– việc bắt cóc nhóm người của Hiệp là do hắn xúi giục đó!…vì hắn rất mê cái thân thể đẹp như bức
tượng Hy-Lạp của Hiệp mà ….
– anh biết! Tâm là bisexual mà, tất cả những màn cụp lạc cuồng loạn của mọi người trên đảo anh đều có thông tin hết, không sót một ai. Ngay cả lúc em và Hiệp, Tâm và Loan ân ái như thế nào, Interpol điều có đầy đủ; mới vừa rồi bọn anh vừa nhận được một Tape copy, playback những cảnh Tâm giở trò cuồng dâm với Loan, như là phim triple X!
Phượng tròn xoe đôi mắt, há hốc miệng không tin những gì mình nghe được, rồi nàng lại cuối đâu khóc ròng:
– xấu hổ quá! Anh đừng nói nữa, em…em còn mặt mủi nào mà nhìn anh, thôi em…em…
Phượng lùi dần về vách tường nức nở nằm úp mặt xuống gối, Quang biết mình đã đi quá xa đề tài, chàng hối hận nhìn Phượng, ngồi lên giường xoa nhẹ trên lưng nàng trong khi Phượng càng khóc lớn hơn:
– xin anh đừng đụng đến em!…chỉ bẩn tay anh thêm thôi…
câu nói của nàng như có ngàn mủi kim đâm nhói tim chàng, Quang thở dài:
– Phượng! Hảy nghe anh nói! Tuy thời gian bên nhau ngắn ngủi nhưng anh cảm thấy đã có nghị lực để vạch cho mình một tương lai, chuyện quá khứ anh không màng, miễn sao chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi, vả lại chính bản thân anh chưa chắc gì đã hoàn hão thì tại sao lại phải đặc nặng vấn đề cho phiền toái!
Những lời lẽ thành thật của Quang làm Phượng nín khóc, nàng ngồi dậy:
– nhưng em cảm thấy mình dơ bẩn quá, không đáng cho anh quan tâm!
– Khờ quá! …anh đã bày tỏ hết rồi nếu em không tin thì..
Quang giả vờ giận dỗi đứng dậy, Phượng chồm tới ôm ghị lấy hông chàng rồi úp đầu lên đùi Quang:
– Em tin! Em tin mà! …ngồi đây với em nhe!
Quang ngồi yên vuốt tóc Phượng cả hai không nói gì hơn nữa, được một lát Phượng lại khóc sụt sịt:
– có phải em là con đàn bà dâm loàn hư đốn không anh?
Quang bật cười vì câu hỏi trẻ con của nàng:
– dâm không phải là cái tội! Nhân loại nhờ chử dâm mà bảo tồn được nòi giống. Người xưa có câu “không dâm sao nẩy ra hiền!”. Vợ chồng có dâm mới cảm thấy hạnh phúc. Nhưng đừng lạm dụng nó quá đáng như những người có đầu óc bệnh hoạn, tư tưởng lệch lạc mới đáng bị chê cười!
– Thấy chưa! Lại muốn ám chỉ em nữa rồi kìa, thấy chưa!?
– Đừng có như vậy mà khổ ghê!…anh có ám chỉ ai đâu?! Sao mà nhõng nhẽo quá đi!
– Đó! Lại la em nữa kìa!
– Ok!…anh chịu thua rồi! Nè thấy không giơ hai tay lên rồi nhe! đừng có ăn hiếp anh nữa nhe?!!
Phượng chồm tới úp mặt vô đáy quần của Quang cười khẽ:
– ai biểu chọc người ta làm chi? _nói đoạn nàng mở dây kéo quần lôi khúc dương vật mềm mại của
chàng cho vô miệng bú say sưa.
– thấy không?! Vậy mà bị kêu là dâm lại không chịu, khổ ghê!?!!
Chàng nằm xuống để mặc cho Phượng tự do hành động. Nam nữ sung sức gần nhau chẳng khác nào như lửa với rơm tránh sao khỏi.
– Em phải trở lại đảo! _ Người đàn ông tên Trung lên tiếng.
– Không được! Tâm sẻ giết em!. _Phượng la lên.
Quang đưa nước cho hai người rồi nói:
– hắn không dám làm gì em đâu! Em vẩn còn gía trị cho Tâm lợi dụng vả lại em dẩn độ về thêm
“hàng” mới hắn càng thích thú!
– hàng gì em không hiểu?
– Đó là những người bị em bắt cóc giống như lần trước!
– Có nghĩa là…._ Phượng suy nghĩ.
– nghĩa là chúng ta phải đóng vở kịch thật hay trước mặt Tâm! _Trung tiếp lời.
Quang ngồi xuống đối diện Phượng:
– anh và nhóm đồng nghiệp hai trai ba gái sẽ là nạn nhân cho em dẩn về đảo. Tâm là người lưỡng
tính thích đàn bà và đàn ông, nhưng chính em..em phải diễn thật xuất sắc như đã làm với nhóm người của Hiệp!