VN88 VN88

Muộn còn hơn là không bao giờ – Truyện 18+

– Không đâu! Em muốn thức với anh! Em muốn thức với anh! _ Phượng nhõng nhẽo.
– Vậy uống với anh chút beer nhe?
– ừa! …
Quang tung mền đứng lên loã lồ đi về bàn rượu, cặp mông đẹp săn cứng vung lên theo nhịp bước của chàng; Quang lấy hai chai bia lạnh rót vào ly rồi mang đến giường. Phường ngồi dậy cười dâm đãng:
– em muốn nhúng con cu của anh vào ly beer rồi mới uống!
Quang thở dài:
– rồi tới nữa rồi!….thôi thì cho em đó muốn làm gì thì làm!
Phượng cầm dương vật mêm xèo của Quang nhúng sâu vào ly bia xong đưa vô miệng nút ngon lành, những bệch tinh dịch khô, khi thấm nước tan mất vào ly bia. Phượng đưa lên miệng tu cạn rồi nắm dương vật của chàng lôi lên giường. Quang lắc đầu, lại một màn phục vụ cho người đàn bà dâm dục.

Rời việt nam lúc còn rất nhỏ; thuở ấy cậu bé bẩy tuổi bị giòng người cuồng cuộn đẩy trôi lên tàu hải quân Mỷ trong ngày lịch sử ba mươi tháng tư , năm bảy mươi lăm; rồi được bà trưởng phái đoàn Canada bảo trợ và sinh sống ở Toronto kể từ đó, bỏ lại cha mẹ và anh chị ở quê nhà. Cậu bé có tính năng động và tự lập đã trở thành một thanh niên tuấn tú ra đời với mảnh bằng Master of Sciences; nhưng phần số đưa đẩy, vào một dịp tình cờ được người đàn ông tên Trung giới thiệu Quang tham gia vào tổ chức Interpol, phải sống lưu động vì nghề nghiệp. Tin Hiệp, Loan cùng nhóm thanh niên mất tích làm chấn động Toronto; vì trách nhiệm và vì cộng đồng Quang tham gia điều tra; sau nhiều tháng thu thập tài liệu khắp vùng biển Carribbean cuối cùng đã có kết quả. Ván cờ nầy chàng đi được phân nữa còn phân nữa kia là phải bứng trọn gốc cái tổ chức ghê tởm do Tâm cầm đầu; vì thế Quang phải giã dạng làm một nam vủ thoát y chuyên nghiệp để nắm lấy đầu mối là Phượng và dùng nàng làm nguyên liệu để phá vở tổ chức tội ác. Gần một tháng trời Quang gần gũi Phượng tìm hiểu, mới biết được nàng cũng chỉ là một trong những nạn nhân của Tâm; chàng cảm thấy thương hại cho nàng và đang tìm cách giãi cứu, làm sao “đập chuột tránh bể đồ”. Vấn đề tình cảm giữa chàng và Phượng, Quang không biết phải làm sao thôi thì phó mặt cho con tim giaỉ quyết.

Quang nhè nhẹ bước ra khỏi giường với thân xác trần trụi, chàng mặc vội chiếc quần jean vào rồi lén đi ra dãy hành lang thật xa mở cell phone liên lạc:
– hi! Anh Trung đó hả?…em đây.
– Mọi việc diễn tiến tốt đẹp! Chỉ còn chờ chỉ thị!
– Vâng! Em hiểu! Con nhỏ đó không biết gì cả…vâng…tin ở em đi..có gì mai liên lạc…bye!

Chàng cúp phone quay lại thì Phượng đã đứng đó tự lúc nào với chiếc áo ngủ màu bông súng, Quang lúng túng tránh cặp mắt bén lạnh của nàng. Phượng nấc lên đau khổ:
– Anh đang lường gạt tôi?!…thật ra anh là ai?_dứt lời nàng bổ nhào vào Quang đánh thùm thụp lên tấm ngực trần của chàng.
Quang nắm hai cổ tay Phượng kìm lại quát lớn:
– hảy bình tỉnh nghe anh nói!
Phượng càng gào to hơn:
– không nghe! Anh là đồ bỉ ổi! Tôi hận anh…tôi ghét anh! _nàng gục đầu vào ngực Quang khóc tức tưởi, những giọt nước mắt chảy thành giòng thấm ướt một bên kẹt nách và đầu vú chàng rồi thành một đường rãnh dẫn nước chạy xuyên bọng đái mất hút vào khoảng tối của đáy quần jean.
Quang xoa nhẹ trên lưng Phượng dịu dàng:
– em có biết hiện giờ Tâm đang lùng bắt em không?
– Em sợ lắm! Anh ơi đừng bỏ em nhe?_Phượng ngước nhìn chàng với đôi mắt đẩm lệ.
Quang vuốt tóc nàng phì cười:
– khờ quá! Thôi nín đi!
Phượng dúi đầu vào bên nách Quang, chổ ướt đẩm nước mắt của nàng thì thào:
– tại sao anh lại lợi dụng em!…anh là người không tốt!…em ghét anh…em ghét anh!!
– Anh phải làm theo mật lệnh! Không thể cho em biết được!..nhưng mà em ….
– Em hiểu rồi!…tại sao biết em là người xấu mà anh còn theo em chi vậy?
Quang cười ngất:
– thiệt là!!!…vậy mà cũng hỏi được!?
– Em hổng có giởn với anh à!…em đang quạu đó!….ghét anh, ghét anh! _nàng tiếp tục thụi lên người chàng.
– Thôi được rồi! Đánh đau muốn chết đây nè!…hết giận chưa?..mình đi vô ở đây người ta thấy kỳ lắm!
– Cho anh chết luôn! Ai bảo phản bội em!.._Phượng cắn mạnh lên đầu vú Quang đau điếng.
– Ui da!…ouch!…muốn cắn chết anh hả?_ Quang cắn răng chịu đựng.
– Cho chừa cái tật lường gạt!…thấy ghét!
– Thôi hành hạ anh đủ chưa? Bây giờ mình vô trong tìm cách đối phó, ở ngoài hoài không tốt!
– Hổng biết! phải ẩm, em mới chịu vô!

Quang lắc đầu, luồn một tay xốc nàng lên đi về phòng; Phượng ngã đầu vào ngực chàng, tay trái bá cổ, tay phải lòn ra sau xoa nắn những bắp thịt rắn chắc trên tấm lưng trần rồi thọc sâu vào quần jean nơi kẽ đít lú ra, lấy ngón tay chà lên xuống như muốn kiếm bọc dái của chàng. Quang thở dài không ngờ mình gặp phải một nữ hoàng dâm đạo.
Đặt nàng lên giường, Quang kéo lại zipper bị Phượng mở bung ra khi nãy xong với tay lấy áo mặc vào. Bổng Phượng bưng mặt khóc oà
– chuyện gì vậy? _ Quang ngạc nhiên.
– Em thấy xấu hổ quá muốn chết đi cho rồi!
– Đừng nói dại!..có chuyện gì thì nói, sao lại khóc!?
– Có phải anh đã biết hết chuyện của em rồi! Phải không?
Quang cầm bàn tay nàng vổ nhẹ an ủi:
– em cũng chỉ là công cụ cho Tâm lợi dung khai thác thôi!…nín đi em!

VN88

Viết một bình luận