Con lộ về trại vắng ngắt. Người sĩ quan quân y chậm bước trên con dốc bụi đỏ. Lãng đội cái nón lá làm lấy vụng về, bao cát lắc lư trên vai, trông xa như gả cái bang trong truyện Kim Dung.
Không chờ đợi nhưng bạn tù quanh hắn ai cũng vui vì Tết sắp đến. Họ vui vì sắp được nghỉ ba ngày lao động. Ngủ cho đã. Khâu vá lại mấy manh áo quần rách nát. Ngồi nhâm nhi ly cà phê gạo rang. Hoặc chỉ ngồi mà không cần phải làm gì. Người được vệ binh giảm chỉ tiêu cho về trại sớm vì có thân nhân vào thăm, mặt mày hớn hở như đứa trẻ được quà. Mấy cái lều cỏ dựng vội bên mép rừng để nghỉ lưng sau bữa cơm trưa đã trở thành nơi hẹn hò lý tưởng cho những người đi thăm nuôi lén. Một bạn tù ở cùng láng, buổi trưa vợ lên thăm, tối ngồi trầm ngâm hút thuốc có vẻ buồn. Hỏi thăm mãi bạn mới tâm sự.
– Trước khi làm ăn, bả mở xách lấy đưa cho tao cái áo mưa. Đương lúc lên cơn không để ý, giờ ngồi nghĩ lại rầu thấy mẹ.
– Mầy khéo lo chuyện bao đồng. Phải tin nhau thì mới sống vui được. Thời buổi này, sinh kế khó khăn, lở phải lo thêm chuyện chửa đẻ thì mệt lắm.
Thằng bạn tù rít sâu hơi thuốc lào, phả khói, đăm chiêu thở dài.
– Tao cũng hy vọng chỉ đơn giản vậy thôi.
Những sớm mai cuối năm bơ phờ giọt sương mất ngủ đọng long lanh trên cây cỏ làm đẫm ướt bước chân trên đường ra rẫy. Bạn tù chuyền nhau hơi thuốc, trao đổi câu chuyện đùa bỡn để đôi chân quên đi con dốc dài và chỉ tiêu lao động nặng nề. Tết như một thời điểm để tự trấn an mình bằng những ước vọng lớn nhỏ ấm lòng. Hi vọng năm mới được trở về. Hi vọng mấy ngày Tết được nghỉ ngơi tấm thân mòn mỏi. Vậy mà từ hai hôm nay hắn như người mất hồn. Từ lúc Đắc lấm lét đưa cho hắn bức thư niêm kín, không đề tên người gởi.
– Cô giáo tên Phương ở Phước Bình năn nỉ nhờ tao bằng mọi cách đưa thư tận tay mày. Cổ nhắn là chiều ba mươi Tết, cô giáo Minh sẽ cùng vào thăm.
Người bạn tù nhìn hắn, cười đểu.
– Tao nghe cô giáo nói sẽ vào trại bằng chuyến xe trễ là cặp mắt tao sáng rỡ giùm cho mầy liền. Tao đã tình nguyện hẹn đón hai người ở làng Phước Thành. Địa điểm “khách sạn” thì tùy mày quyết định.
Hắn mở bao thư, mường tượng nhớ tới hai cô giáo hiền lành đã gặp trong thời gian lao động xa trại mấy tháng trước. Đọc qua bức thư cô giáo Minh gởi, lần đầu tiên, hắn dụi mắt không ngờ tới tình cảm ước mơ người đàn bà phơi trải trên trang giấy. Hắn đọc đi đọc lại bức thư, lòng càng bồi hồi xúc động vì sự thiết tha trung thực người đàn đang muốn sống trọn vẹn cho mình. Giấc mơ thời thanh xuân như liều thuốc quý giúp nàng sống hạnh phúc với sự đợi chờ không tưởng. Đã đến lúc phải từ giã cõi mơ để trở về với thực tại buồn bã. Người đàn bà muốn gởi lại hết cả sắt son để mai đây nàng sẽ không còn nuối tiếc mơ mộng. Người đàn ông trong cuộc sống sắp tới không đáng để nhận lãnh sự nguyên sơ ngà ngọc đó. Nụ hôn đầu trên đôi môi cô học trò buổi chiều tiễn biệt năm nào vẫn làm thân xác nàng rung động như cánh bướm mỗi khi nhớ đến. Và từng đêm con gái thở dài cơn cảm xúc cuộn dòng. Người đàn bà muốn thực sự sống một lần, muốn được một lần nghe thân xác mình căng như tiếng đàn rung. Cho mình. Cho cô gái vẫn từ lâu ngồi chờ trong cõi nhớ mông lung…
Hắn thở dài nhìn ngút theo đầu con dốc xa đã khuất chìm bóng bạn.
Buổi chiều cuối năm. Dấu mốc buồn bã của thời gian. Sự chấm dứt của một đời người. Giao thừa. Sự bắt đầu cho một cảnh đời khác. Hắn vẫn mòn mỏi sống từng ngày với mơ ước chưa thành. Giấc mộng của cô gái đã không thành sự thật. Chỉ là sự chấp nhận. Một nhủ lòng khi nàng phải lách mình qua khung cửa hẹp của số phần. Không như cô học trò nhỏ trong góc vườn xưa, nàng đang sống cấp bách với cơn mộng du mới, vụng về mà thật thà. Cảm xúc bồi hồi rung lên tiếng tụng ca thân xác làm rã tan biên giới giữa mộng và thực dù chỉ trong khoảnh khắc. Một khoảnh khắc đời người. Hắn thấy mình, từ một lúc nào đó, nằm xuống trên mặt đất thơm ngái mùi cỏ tranh. Mắt mở bình yên nhìn khoảng trời xanh bay đầy mây trắng.
mộng du
Gian bếp nhỏ liếp cài bập bùng ánh lửa. Hai người đàn bà trẻ thon thả ngồi yên lặng trên chiếc chiếu cói trải trên nền đất trước bếp. Bóng họ lắt lay lên vách đất phía sau lưng. Cô bạn thỉnh thoảng nhìn người đàn ông ngồi ở góc phòng chúm chím cười, trong lúc người đàn bà đang làm ra vẽ bận bịu với nồi chè trên bếp. Trong một lúc lâu, ngoại trừ tiếng lửa reo, gian bếp thật yên lặng. Tiếng súng đón giao thừa sớm của mấy gã vệ binh thiếu kiên nhẫn réo qua đêm vắng làm người đàn bà giật mình lo lắng nhìn quanh. Nàng thẹn thùng liếc nhìn người đàn ông. Khuôn mặt thanh tú hồng lên trong ánh lửa. Có lẽ bóng đêm trừ tịch bên ngoài và gian bếp yên lặng đã làm người đàn bà mất đi vẽ linh hoạt ban chiều. Hắn cũng vậy, ngồi lơ đãng hút thuốc, cây đàn trên tay thỉnh thoảng rớt vài nốt nhạc rời.
– Chị Minh khen anh hát nhạc TCS hay lắm. Anh ngồi lại đây hát vài bài cho em nghe ké với.
Người đàn bà bẽn lẽn nhìn hắn.
– Nhỏ Phương này lanh lắm đó anh. Ưa nghe Ông Hải Quân hát thì nói đi còn đổ oan cho người khác làm chi.
Hắn cầm đàn ngồi lại giữa hai người đàn bà. Bếp lửa và mái nhà ấm cúng đã làm hắn xúc động. Trong một khoảnh khắc hắn quên lửng dãy trại trống vắng, tiếng thở dài lăn trở của bạn tù mất ngủ, tiếng mơ sảng mệt mỏi đêm tù. Hắn trở về, chân bước qua cầu, tà áo lụa màu vàng phai quằn quại buổi chiều bến đò Thừa Phủ. Hắn thanh xuân, mắt thuyền ngời ánh trăng sao, lộng gió vườn khuya Bến Ngự. Hắn sông nước, con kinh dài hơn đêm, bâng khuâng nỗi lòng Nha Mân Hồng Ngự. Hắn hạnh phúc, xôn xao chuyến tàu từ khơi về nghỉ bến, con dốc cao mặn gió, cây bông giấy trước nhà thắm lá đợi chờ. Hắn hát miên man cho mình, từng bài hát chở chuyên kỷ niệm của một thời chất ngất thương yêu.
Đêm trôi dần vào giờ phút cuối cùng của năm. Bếp lửa bập bùng. Thời gian lắng đọng. Trong ánh sáng mờ ảo, gian bếp như thu nhỏ lại ấm áp lạ thường. Vai hắn nằng nặng mái đầu người đàn bà đang nhắm mắt để hồn lơi trên đôi cánh cảm xúc diệu kỳ. Em đến thăm anh đêm ba mươi. Còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi…
Tiếng hát đã im bặt từ lâu. Cô gái nằm tê điếng trên từng sợi cảm giác căng rợn tơ đàn. Nàng lặng nghe dư âm tiếng hát rồi thở dài trở trăn trên từng tiếng động hân hoan vọng lên từ bếp lửa. Trong khuya khoắc dòng khát khao xúc động tuôn nguồn. Đêm lắng sâu vào biên ngưỡng mới rợi của sự khởi đầu. Hãy bỏ lại sau lưng năm cùng tháng tận và nỗi ưu phiền. Trong cơn mộng du rần rần da thịt, cô gái bước về phía bếp lửa. Nàng khêu bừng lên ngọn lửa từ rực ngấm than hồng.
Người đàn bà nằm lắng nghe từng âm thanh ghì rịt vọng lên từ chốn đam mê. Nàng trở người nằm cuộn mình như sâu, đôi vú ấm lòng bàn tay rịt giữ cơn mộng thiệt thà. Người đàn bà đi vào giấc ngủ hạnh phúc đầu tiên và cuối cùng trong đời.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)