VN88 VN88

Một ván cờ xuân

Ngưng một lát bác lại nói:
– Trước Tết, họp Hội Người Cao tuổi bàn chuyện các họ cử người đấu cờ, cái lão Hếch còn nói mỉa: “Chả biết các họ đỗ đạt làm vương làm tướng ở đâu. Chứ riêng môn cờ thì cái giải nhất năm nào cũng biết điều chui vào họ tôi tuốt”. Chẳng họ mình học hành cao nhất, lại có cả chức Giám Đốc, Trưởng Phòng cơ quan Tỉnh, Huyện thì còn cái họ nào ở cái làng này nữa ?
A, Thì ra các cụ tức nhau mà định chơi xấu nhau đây. Đúng vậy thì Hưng quyết hạ bệ cái nhà ông Hảo cho cả họ này bõ tức. Nhưng còn….
Chưa nghĩ hết, ngoài ngõ đã có tiếng con gái eo éo gọi to:
– Anh Hưng, anh Hưng ra đây em hỏi ?
Hưng vừa chạy ra, Hoa đã ghé vào tai nói nhỏ:
– Nghe chiều nay anh tranh giải cờ với bố em phải không? Liều liệu mà đánh, ông “ bô” hay tự ái lắm đấy. Để ông thua thì khó khăn cho việc của chúng mình… Hai họ đang mâu thuẫn ngấm ngầm, việc của chúng mình lại chưa công khai báo cáo với hai gia đình…
– Sao việc của mình lại liên quan đến đánh cờ ?
– Anh cao học mà chẳng hiểu gì cả. “Bố vợ phải đấm” thì tức anh ách, ai mà chịu được.
Về nhà hỏi mẹ mới té ra là: Cái thời thằng Tây chiếm đóng vùng này, họ Nguyễn theo địch. Ông Hảo làm Hội Tề mang Tây về đốt nhà họ Lê Việt Minh Cộng sản, lại lợi dụng thế địch cuỗm luôn cô người yêu bác Nghệ, lúc ấy bác đang là cán bộ thoát ly.
Ôm hận từ đấy, trai gái hai họ một thời không được lấy nhau. Nay Hưng, Hoa cùng đi học ngoài Hà Nội lại đã chót hẹn hò, chỉ định hè này là Hưng bảo mẹ có cơi trầu chạm ngõ.

Trống vẫn thúc vội, người quây quanh lúc càng đông thêm.
Một già một trẻ đang điều quân khiển tướng trên bàn cờ xơ xác sau những tiêng reo của bọn trẻ bên ngoài: “ Chặt xe, giết mã, thịt tốt, phạt sĩ, chém tượng, nổ pháo, chiếu tướng…” Chỉ nghe mà không nhìn thì dễ dàng tưởng tượng ra một cuộc sát phạt đẫm máu trên chiến trường đâu đó.
Trong bàn trịch, ông Nghệ đã nóng gáy lắm rồi, ông chửi tục:
– Đ.mẹ cái thằng. Không chọc xe xuống làm nước chiếu tướng còn ngẫm nghĩ cái gì…
Ông Hếch cười mỉa:
– Chọc đi! Chọc đi, không sợ thằng pháo nổ vỡ đầu à ?
Bỗng ngoài bàn chính reo to:
– Đấu xe! Đấu xe.
– Mất xe thì bố Hảo thua là cái chắc.
Quả thật bố Hảo đang vênh vang chắc thắng, vừa đưa xe vào giữ mặt tướng thì Hưng như chộp được cơ hội gỡ thế bí trong lòng, liền tạt xe vào chân sĩ đấu luôn. Buộc phải đấu, thế mã tốt bên Hưng hơn hẳn thế trơ một pháo một sĩ của đối phương khiến bố Hảo vã mồ hôi thật sự.

Ngoài bàn trịch, ông Nghệ vỗ đen đét vào đùi:
– Thằng bé thế mà giỏi! Khối kẻ chuyến này hết khoác lác.
Ông Hếch chạm lòng, chả vì lâu nay ông thường vỗ ngực: chỉ có họ Nguyễn nhà ông là cao cờ nhất làng nhất xã, nay thua thằng nhãi nhép thì ê mặt quá còn gì. Sự bực tức ấy làm ông xám mặt và dồn vào ông anh họ cầm quân ngoài bàn chính:
– Đi nước thấp quá, cờ quạt như cái con c.!
Ngoài sân lại ồn ào:
– Ơ kìa sao thằng Hưng lại đánh cờ lạ thế, hai bên hết sạch quân còn trơ tướng sĩ thì còn đánh chác gì. Hoà rồi! Hoà rồi.
Trống cái đổ hồi kết thúc. Ông Hảo nắm chặt tay Hưng:
– Cháu đánh khá lắm. Bác biết cháu cố tình làm cho ván cờ hòa khi phần thắng dã nghiêng về phía cháu.
Vơ quân trên bàn cờ trịch, ông Nghệ vừa tiếc thế cờ hay, vừa giận cháu, chửi đổng:
– Cha bố nó, đồ dại gái!
Ngẫm một lát, như chợt nghĩ ra điều gì, ông gật gật cái đầu hói:
– Hoà thì hoà. Ừ! Cái thằng trẻ người non dạ thế mà sâu sắc hơn mình một cái đầu.
Ông Hếch thì cũng như cất được gánh nặng trong lòng, cả cười hơ hớ:
– Hoà! Hoà, hai họ cờ hoà, chẳng họ nào thắng họ nào. Hay! Hay! Nước cờ thế mà hay.

Trong đình, Ban Giám Khảo bàn luận sôi nổi, không có lẽ giải nhất lại chia đôi. Thôi đành gắp phiếu là công bằng nhất. Lúc mời hai đấu thủ cho ý kiến thì Hưng lại chủ động:
– Xin giao cả cho bác Hảo đại diện hai họ nhận ạ. Hai họ chúng cháu cùng đón nhận, rồi cùng bàn bạc giải quyết ạ.
Mọi người hoan hô khen ngợi. Ông Trưởng Ban còn vỗ vai Hưng:
– Ý kiến chú mày còn giúp cho địa phương giải quyết được vấn đề lớn tồn tại lâu nay giữa hai họ đấy.
… Lúc nhận giải ra về, ông Hảo cứ dặn đi dặn lại Hưng rằng:
– Mai mồng bốn Tết, bác mới hoá vàng tiễn các Cụ, thế nào cháu cũng mời mẹ cháu và bác Nghệ cùng sang dự liên hoan với bác nhé. Mày không nói, Bác lại phải cho con Hoa đi mời đấy.
Ngoài đường, người ra về sau khi xem hội cờ, người đi chơi Tết tấp nập, tiếng cười nói ran ran. Trong đám thanh nữ đang ríu rít có một cô, mặc cho đám bạn trêu đùa và chỉ trỏ vào đình, hai má đỏ ửng vì sung sướng, vì kiêu hãnh, vì tình yêu của cô đã thắng…
Bầu trời u ám của buổi chiều vừa rạng bừng một dải nắng xuân.

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận