VN88 VN88

Mình bất chấp hết địt nhau đi em – Truyện 18+

Bỗng gà gáy sáng. Con Ma Ngải chống tay đứng dậy trên ngưc Lưu. Chàng thấy thân thể nó cao lều nghìu, khẳng khiu. Nó nhìn ehàng với ánh mắt hiền dịu rồi từ từ ngồi xuống. Hai tay ôm lấy mặt chàng, đầu nó ép vô má Lưu thật trìu mến. Lưu cảm thấy một luồng hơi nóng thật dễ chịu truyền qua thân thể chàng. Lưu chợt nhớ ra hôm nay là ba đêm rồi, chàng có thể sờ được vô mình nó nên vòng tay ôm lấy thân thể Ma Ngải.

Bờ lông mướt mượt của Ma Ngải mịn màng và ấm áp làm sao. Tự nhiên Lưu thấy mỏi mệt và chàng ngử thiếp đi lúc nào không hay.

Trong cơn mơ màng, Lưa thấy thân thể Ma Ngải nặng thêm và chàng lại cảm thấy hơi thở nó khác thường. Hình như rồn rập và nóng hôi hổi. Chàng từ từ mở mắt và bàng hoàng thấy người nằm trên mình là Tú Quyên chứ không phải Ma Ngải nữa.

Lưu vội vàng ghì chặt lấy nàng, bao nhung nhớ như tuôn trào lồng lộng. Chàng luồn một tay ra sau lưng nàng cởi nhẹ móc áo lót. Từ hồi yêu nhau tới giờ, chưa bao giờ Lưu giám sỗ sàng với nàng. Tmh yêu hai người thật thơ mộng và trong sạch. Có những lần ngồi cả giờ bên nhau mà cũng chỉ ôm ấp, hôn hít chứ chưa bao giờ hai người nằm đè lên nhau cả. Với Tú Quyên, Lưu coi nàng như giòng thơ lai láng của cuộc tình. Nàng như tinh hoa của tìnhyêu, kết tụ tất cả những tinh tú của muôn bông nhụy trời đất.

Nhưng giờ đây Tú Quyên đã bỏ chàng, chỉ vì bả tiền tài danh vọng. Qua kinh nghiệm ấy, lần này Lưu phải nhai ngấu nghiến cả thể xác lẫn linh hồn nàng, dù rằng chỉ trong một cơn mộng tình ngắn ngủi.

Thân thể nàng trắng phau phau, quằn quại trong vòng tay đam mê tới cùng tột của Lưa. Quần áo nàng chỉ một thoáng đã bị Lưa lột sạch ném xuống chân giường. Bộ ngực căng tròn, ửng đỏ, trinh nguvên lồng lộng.

Lưu rên rỉ, chồm mình lên, Bỗngcó tiếngThi gọi chàng ngoài cửa:
“Anh Lưu ơi, anh Lưu, dậy ăn cơnl chứ, trưa rồi đó…”
Tú Quyên đang trong vòng tay Lưu bỗng nhẹ nhàng trườn mình ra thực dễ dàng. Nàng bay lên như ngọn khói, toả ra trên không. Lưu ngồi bật dậy, dụi mắt, hoảng hốt với theo nàng. Cụm khói ấy chập chờn rồi tụ lại biến thành con Ma Ngải đang nhẩy về phía bụi ngải, Lưu lại rụi mắt, không lý chàng mơ ngủ. Cố nhìn thực rõ, quả thực đó là con Ma Ngải vừa chui vô bụi ngải. Nó bắt đầu bứt những lá ngải ăn ngon lành. Lần này Lưu thấy nó không còn ăn từng chiếc lá mà bứt cả cành cho vào mồm nhai ngồm ngoàm.

Tiếng đập cửa của Thi lại vang lên, có vẻ như gấp rút. Lưu vội vàng mặc quần áo cnạy ra mở cửa. Chàng bước ra ngoài rồi đóng cửa lại ngay.

Vừa nhìn thấy Lưu, Thi mừng rỡ nói:
“Em tới cả tiếng rồi, ngồi chờ ngoài này sốt ruột quá nhưng cũng ráng. Tưởng anh ngủ, ai ngờ thấy có tiếng rên rỉ. Em hoảng hồn đánh bạo kêu anh.”
Lưu gượng cười, nói:
“Hôm qua đi chơi về mệt nên ngủ quên thôi. Có lẽ anh…anh… nằm… mơ…”
Vừa nói tới đây. Người Lưu lảo đảo, chàng phải vịn vào người Thi mới đứng vững. Thi hoảng hốt kêu lên.
“Trời ơi… anh Lưu, anh Lưu có sao không?”
Lưu lắc đầu, cố nói:
“Cho anh ly nước, khát quá, khát quá rồi.”

Thi vội vàng dìu Lưu ngồi xuống ghế, chạy lại bàn rót nguyên một ly cối nước lọc cho Lưu. Lưu ực một hơi hết ly nước rồi lại giục Thi lấy thêm. Cứ như thế, chàng làm ba bốn ly nước một lúc rồi ngồi thở khì khì. Thi thấy mặt Lưu xanh mét, lo lắng hỏi:
“Anh có sao không, mặt mũi sao xanh mét thế kia?”
Hơn ai hết, Lưu biết lý do tại sao, nhưng chàng nói cho Thi yên tâm.
“Hồi còn ở bên Mỹ, anh làm việc nhiều quá nên mất máu, cứ vài tháng lại phải đi tiếp mấy bịch máu. Không biết bên này mình có mua được máu không hả em?”
Mặt Thi tươi hẳn lên.
“Ồ tưởng anh đau ốm gì thì sợ, chứ thiếu máu thì ở đây lo gì Có tiền mua bao nhiêu không được. Bà con mình nghèo, đi bệnh viện bán máu là thường.”
Lưu mừng rỡ nói:
“Ừ vậy em lo cho anh đi. Tiền bạc thếnào cũng được.”
Thi gật đầu.
“Dạ, để em chạyquabàytángoài chợ chiều là có ngay.”
“Vậy em đi liền đi.”
“Anh phải ăn cơm đã chứ, thiêú máu mà còn nhịn đói nữa chịu gì nổi. Em có nấu thịt bò kho cho anh đó. Có ổ bánh mì nóng nữa.”
Lưu gật đầu.
“Ừ, phải đó, để anh ăn cơnl đã. Nhưng em cũng cho kêu bà y tá liền đi.”

Thi dọn cơm cho Lưu ăn ngay, xong chạy đi gọi bà Chín liền. Bà Chín chồng chết đã mấy năm nay. Hai vợ chồng cùng làm nghề chích thuốc dạo cả chục năm nay rồi. Mấy năm trước, ông chồng bà bị tai nạn xe Honda chết, bà vẫn ở vậy nuôi mấy đứa con cho tới bây giờ. Cuộc sống cũng không chật vật lắm, vì hồi này dân chúng nghèo khổ, lấy tiền đâu đi bác sĩ, nên khi có bệnh ngặt nghèo họ chỉ đủ
tiền kêu y tá như bà. Bởi vậy bà cũng kiếm sống lay lất qua ngày.

Cũng vì không phải sống kham khđ như mọi người, thân thể bà Chín từ ngày chồng chết tới giờ phát phì ra ghê gớm. Khi được Thi kêu bà đi coi bệnh cho Lưu, bà tất tả đi ngay, nhưng chỉ mang theo mấy chai nước biển và một bịch máu khô. Bà không nghĩ là cần phải tiếp máu vì bệnh nhân làm gì có trường hợp nào làm việc mà mất máu hàng tháng như vậy được. Bất quá vl lý do gì đó mệt mỏi thì tiếp vài chai nước biển là cùng.

Nhưng khi khám bệnh cho Lưu, bà mới tá hoả vì quả thực Lưu mất máu tới trầm trọng. Bà chín vội vàng tiếp cả nước biển lẫn máu cho Lưu. Và theo lời yêu cầu của Thi, bà Chín ở lại luôn đó coi chừng Lưa dùm. Chính bà Chín cũngmuốn vậy, vì biết Lưu từ Mỹ về nên cũngtò mò, muốn ở lại nói chuyện chơi và cũng có ý nhờ cậy về sau nữa.

VN88

Viết một bình luận