Khi về tới khách sạn, Lưa đã thấy ông lão ngồi chờ ở phòng khách. Chàng cho ông biết ý định trở về Việt Nam và phải luyện con Ma Ngải ở đó. Ông lão tỏ vẻ không vui. Lưu móc ra một trăm đô la trao cho ông, nói:
“Đây là tiền biêú cụ hút thuốc. Khi xong việc rồi tôi sẽ tới đây kiếm lại cụ.”
Ông lão mừng rỡ, cám ơn rối rít. Ghi địa chỉ của ông trao cho Lưu và nói:
“Xin cám ơn ông, đây là địa chỉ nhà tôi. Khi nào có chuyện gì xin ông cứ tới đây kiếm, hoặc viết thư, chắc chắn tôi sẽ làm tất cả nhữnggì có thểlàm được để ôngvừa lòng.”
Lưu tiễn ông lão ra về và lên phòng xách hành lý ra thẳng phi trường.
*
* *
Chỉ vài giờ sau Lưu đã xuống phi trườllg Tân Sơn Nhất. Lẽ dĩ nhiên chẳng có ai ra đưa đón như những Việt kiều khác. Dù bạn bè rất đông và nhiều người sống bằng tiền của Lưu gửi về từ Mỹ. Nhưng nhất định kỳ này trở về chàng không cho ai biết, vì muốn dấu tung tích để nuôi Ma Ngải và trả thù cho bằng được. Thằng khốn nạn đã cướp người yêu của chàng không thể nào thoả mãn được dục vọng eủa y. Nhất định Lưu phải đoạt lại người tình bé bỏng này. Nếu không, thằng khốn nạn Trần Hùng Phú cũng không thếnào sống thoải mái với Tú Quyên yêu kiều của chàng như vậy được.
Vừa bước ra khỏi sân bay, đã có hàng trãm người vừa xe ôm, vừa taxi xúm lại đón khách. Lưu không dám theo nhứngngười này vì kinh nghiện củanhữngngười đi trước. Chàng leo lên xe của hãng du lịch ngay. Về tới khách sạn, cất đồ đạc và quần áo vào tủ, Lưu xuống đường kêu một chiếc xe ôm chở tới nhà thằng Thi liền. Thi là một đứa em nuôi của Lưu hồi còn ở Việt Nam và sau này thỉnh thoảng hàng cúng gửi cho nó chút ít quà để sống. Tội nghiệp thằng nhỏ, đã nghèo lại có cả chục đứa con. Gia đình nó sống thực nheo nhóc tuốt bên Thủ Thiêm từ hồi nào tới giờ.
Cả nhà Thi đang ăn cơm trưa, thấy Lưu tới giật mình. Thi vội buông chén cơnl, chạy ra ôm chầm lấy Lưu, nước mắt lưng tròng.
“Trời ơi anh Hai, anh về đây hồi nào vậy. Sao không báo trước cho tụi em ra phi trường đón.”
Lưu vỗ nhè nhẹ sau lưng Thi, nói:
“Anh về có công chuyện, không muốn ồn ào. Chỉ có tụi em biết thôi. Nhưng mà bây giờ ăn cum đi rồi làm gì thì làm.
Thi lụp chụp buông Lưu ra, la mấy đứa nhỏ ngồi sích vào nhau cho chàng ngồi xuống chiếc chiếu rách trải giữa nhà, dùng để làm bàn ăn cơln. Mấy đứa bé nhìn Lưu đăm đăm. Lẽ dĩ nhiên là chúng không biết chàng là ai, vì hầu hết khi Lưu vượt biên có đứa còn ắm trên tay. Có đứa chưa sanh. Thằng lớn nhất cũng mới có ba tuổi. Vợ Thi lật đật lấy thêm một cái chén, gắp cho Lưu một củ khoai, nàng cười gượng, mời:
“Anh Hai tới hơi trễ, tụi em không nấu đủ cơm ăn tạm củ khoai nhé anh.”
Lưu mỉm cười gật đầu, đỡ cái chén. Nhìn vô mâm cơm chàng biết tụi nó cũng vừa mới dọn ra đây thôi. Trong những chén cơnl của mấy đứa nhỏ, có đứa nào có hột gạo nào đâu. Chúng nó đang ăn khoai trừ cơm chứ còn gì nữa. Chính giữa mâm cơm chỉ cóù đa muối vừng và một tô canh rau muống thực bự.
“Hồi này tụi em làm ăn ra sao?”
Thi thở dài.
“Thì em vẫn đạp xích lô, vợ em nuôi ba con gà và ra chợ chiều mua bán mấy con tôm, con tép.”
“Mấy đứa nhỏ đi học ở đâu?”
“Chúng nó có đứa nào đi học hành gì đâu, con nhỏ lớn thì theo mẹ ra ehợ bán buôn. Còn mấy thằng choai choai này thì ở nhà coi lẫn nhau, nuôi ba con gà thôi mà.”
Lưu cắn củ khoai mà muốn nghẹn ở cổ, nhưng cũng cố nuốt. Những đứa bé ăn uống thực ngon lành. Hình như củ khoai trong chén chàng lớn nhất. Lưu chỉ ăn vài miếng rồi bẻ củ khoai cho mấy đứa nhỏ đã ăn hết phần của chúng, nhưng vẫn còn thòm thèm. Thi la lên:
“Mấy đứa mày đâu có được ăn khoai của bác.”
Lưu mĩm cười nói ngay:
“Ăn đi các cháu, bác ăn cơm ở khách sạn rồi, không đói đâu Để chúc nữa bác đưa tiền cho mẹ cháu mua bao gạo về nấu cơm chiều ăn nhé.”
Một đứa nhìn Lưu đăm đăm hỏi: ‘
“Chiều nay có gạo nấu cơm hả bác.”
Lưu gật đầu:
“Ừ cả thịt gà nữa.”
Thằng nhỏ trợn mắt nhìn Lưu:
“Mẹ nói gà nuôi lớn để đẻ trứng đó bác Hai. Khôngthịt được đâu, Vợ chồng Thi và Lưu cùng cười lớn, Thi nạt eơn:
“Thằng Tí không được hỗn chứ. Bác Hai không thịt con gà của con đâu. Bác mua con gà khác về làm thịt đó.”
Thằng nhỏ tròn mắt hỏi mẹ nó:
“Bố nói thực không hở mẹ?”
Lưu xoa đầu thằng bé.
“Thực đó, bác sẽ mua nguyên một con gà trống thực bự nấu cơm tối nay ăn, cháu chịu không?”
Cả đám trẻ nhao nhao lên.
“Cháu ăn nữa nhé bác Hai.”
“Cháu nữa.”
“Cháu nữa. Lâu lắm rồi cháu khôngđược ăn miếngthịt gà nào đó.”
Thi có vẻ hơi ngượng vì cảnh nghèo của mình, mắng át lũ con:
“Tụi mày có im đi không, ồn ào qúa đi. Ăn cơm xong, ra sân chơi, tối nay đứa nào cũng được ăn hết đó.”