VN88 VN88

Mình bất chấp hết địt nhau đi em – Truyện 18+

Thấy Lưu nói vậy, bà Chín không dám nói thêm nữa, nhưng bà biết chắc, mình vừa gặp con quỉ ngay trong phòng này, làm sao nói cho Lưu tin được bây giờ. Anh ta là người từ nước ngoài về, dễ gì tin chuyện ma qủi chứ. Bà hỏi Lưu:
“Anh hết đau rồi sao?”
Lưu nói dối:
“Hết rồi, anh bị bệnh này từ lâu, đau đầu một chút thôi rồi hết ngay.”
Bà Chín lo lắng hỏi:
“Sao anh không đi khám bệnh.”
“Có chứ, chính phủ Mỹ có cho bác sĩ đặc biệt tới khám bệnh cho anh, nhưng cũng chẳng đi tới đâu. Họ nghi anh bị ảnh hưởng bởi những tia phóng xạ trong phòng thí nghiệm. Bởi vậy mới cho anh đi nghỉ mát ít lâu ở những xứ nóng như thế này.”
Lưu không muốn cho bà Chín tò mò hơn nữa, chàng sợ nói nhiều lòi đuôi nói láo. Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi bà, hỏi:
“Em đỡ chưa?”
Bà Chín bá lấy cổ Lưu nũng nịu.
“Mình làm cho em sợ hết hồn à.”
Lưu luồn một tay vô quần bà, ôm cứng. Bà Chín cong người lên ngay. Bmh như bà quên đi mọi chuyện thực nhanh…

*
* *

Chiề về, mặt trời vừa lặn sau hàng cây. Bà Chín cúng đã về từ lâu Lưu cất mớ vàng bà đòi hùn hạp. Chàng mĩm cười thích thú. Thật là eủa trời cho, cái vụ làm ăn này dù là bịp bợm, nhưng nếu trời cho, bạn bè bị mắc lửa, chàng dám làm nên sự nghiệp lắm. Cái vụ buôn bán nhà đất Lưu đã nghe lóm được hồi còn ở Mỹ do mấy nàng kiêu đâm bóp nói chuyện với nhau. Bây giờ gặp lúc khốn cùng, đem ra xài đỡ lại có người tin mới tức cười.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, Lưu thấy một luồng gió lạnh thổi qua thực mạnh. Lưu biết ngay con Ma Ngải vừa cuốn mình ra ngoài. Bây giờ cứ vào chạng vạng tối, nó thường hay ra ngoài không biết làm cái gì. Có thể là đi kiếm đồ ăn chứ cũng chẳng có gì lạ. Bởi vậy căn phòng của nó Lưu chỉ khép hờ cừa chứ không khoá như mọi khi nữa.

Đúng như Lưu nghĩ, con Ma Ngải tối tối thường ra ngoài kiếm ăn. Trong vùng dân chúng đã bắt đầu xôn xao về những vụ mất cắp gà, chó, mèo càng ngày càng nhiều mà không tìm ra thủ phạm. Tuy nhiên, con Ma Ngải ra ngoài tối nay không phải đi kiếm mồi. Nó bay thẳng tới nhà Thơm, bóc tấm bùa đán trên trán Cam xuống và đá nhào lão đạo sĩ đang ngồi thiền ở góc nhà một cách dễ dàng. Ông ta hộc máư tức thì và biết là mình không phải là địch thủ của eon ma này, nên hốt hoảng ôm đầu chạy thục mạng.

Cũng may cho ông, ma tính của con Ma Ngải chưa phát triển toàn bộ nên nó không ham giết người mà chỉ tự vệ, và đi kiếm ăn mà thôi. Khi thấy lão đạo sĩ chạy rồi, nó lại cuốn gió bay về nhà, chui vô hang ngay. Lúc ấy cả nhà Thơm ngơngác chẳng hiểư gì. Mọi người chỉ thấy một luồn gió thực lạnh cuốn vô nhà như cơn lốc, thổi bay lá bùa dán ởtrán Cam lên không và lão đạo sĩ đang ngồi thiền té nhào, học ra một búng máu. Ông hết hoảng, vội vàng vùng dậy, không nói được một lời nào, ù té chạy như bị ma đuổi.

Còn Cam, khi lá bùa bật ra khỏi trán, nàng nhỏm dậy, ngơ ngác, la đói, rồi tự động xuống bếp lục lọi đồ ăn. Nhà nàng làm gì có cơm gạo đâu mà sắn vậy. Nhưng Cam lại tìm được một ổ chuột con nơi khe cửa, nàng vội vàng bỏ từng con vô miệng nhai ngon lành. Máu me be bét dính đầy mép. Cả nhà hoảng kinh, nhưng không ai biết phải làm sao bây giờ. Chỉ còn nước mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm. Cam ăn rồi lại đi ngủ và nói lảm nhảm một mình. Thơm thấy em như vậy rồi, chán nản. Nàng biết chắc là Cam bị ma bắt, nhưng không biết phải làm Bao. .

Tối nay Thơm thấy tới nhà Lưu ngử còn hơn ở nhà. Nàng cho cha mẹ hay rồi đi liền. Trời cũng đã khuya lắm rồi. Thơm – vừa đi vừa suy nghĩ, không biết có nên cho Lưu hay vụ lão đạo sĩ và tình trạng của Cam hay không. Cuối cùng, nàng quyết định không nói gì về vụ này với Lưu, vì Thơm biết chắc Lưa chẳng bao giờ tin chuyện ma qủi cả.

Nàng vừa bước vào nhà, Lưu cũng vừa từ trong phòng tắm đi ra. Thấy Thơm, Lưu cười thích thú.
“Sao em tới đúng lúc quá. Anh đã tưởng tối nay em không tới rồi chứ.”
Thơm không hiểu Lưu nói gì, hỏi:
“Anh nói sao, đúng lúc gì vậy anh?”
Lưa ôm lấy Thơm thì thầm:
“Đúng lúc anh muốn…” .
Thơm chưa kịp nói năng gì, bờ môi Lưu đã gắn chặt lấy miệng nàng. Hai tay chàng luồn qua quần áo Thơm thực tham lam. Thơm hơi co người lại, nhưng những ngón tay chàng càng len lỏi xa hơn làm nàng quýnh quáng. Thơm rên lên nho nhỏ:
“Đừng đừng làm thế mà anh.”
Lưu lỳ lợm hỏi:
“Thế em thích làm thế nào?”
Thơm dụi đầu vô ngưc Lưu, nói nho nhỏ:
“Vô phòng ngủ đi, làm gì thì làm mà.” ‘
Lưu cười hì hì.
“Em nói thực nhé.”
Thơm ngườc mặt nhìn Lưu thật yếu đuối, gật đầu nhe nhẹ, không nói gì. Lưu thích chí, bếbổng nàng vô phòng, nói:
“Tối nay anh sẽ trói tay em lại, bịt mắt rồi đem vô phòng làm việc ngử.” ‘
Thơm cười khúc khích vì ý nghĩ ngộ nghĩnh của Lưu, nàng hỏi nho nhỏ:
“Anh tính đem em làm thí nghiệm hả.”
“Ừ em có sợ không?”

VN88

Viết một bình luận