Nó nằm sải chân tay, lim dim nhưmơ ngủ. Lưu có cảm tưởng như con Ma Ngải là một giống người trên hành tinh nào gửi xuống địa cầu, chứy không phải là một loài ma nở trong trứng và lớn lên bằng máu của chàng.
Lưu chợt nhớ ra ý định củamình. Chàng đưa chiếc ảnh của Tú Quyên trước mắt nó, nói:
“Đây là người yêu của tao, tên là Tú Quyên. Mày hãy giúp tao kết hợp với nàng.”
Chàng vừa nói xong, con Ma Ngải quắc mắt nhìn chàng tới rợn người. Ánh sáng xanh lè trong con mắt nó chiếu ra làm cho toàn thân Lưu rung động. Chàng lảo đảo từ từ nằm vật xuống đi văng.
Cũng ngay lúc ấy, trong một ngôi biệt thực sang trọng bên Sàigon, chỉ cách xa chỗ Lưu ở vài cây số. Tú Quyên tự nhiên lảo đảo té nhào xuống đất. Cả nhà quýnh lên, ngày mai là đám cưới rồi, làm sao bây giờ. Cả tuần nay nàng bận rộn lo đủ thứ, tử nhà cửa, quần áo, thiệp mời, cho tới cái bánh mâm cau. Làm sao nàng chiu nổi. Phú cũng tức tốc được gọi tới, không còn biết làm sao hơn, mọi người đành chở nàng vô nhà thương. Hơi thở Tú Quyên chỉ còn thoi thóp, tới nhà thương, người ta phải đưa nàng vô phòng hồi sanh ngay. Nàng được thở bàng dưỡng khí trong phòng lạnh. Bác sĩ cho biết; sức khoẻ nàng hầu như kiệt quệ, nhưng còn quá sớnl chuẩn đoán là bệnh gì.
Phú như điên lên, nhè ngay lúc này mà Tú Quyên ngã bệnh còn ăn làm sao, nói làm sao với bà con hai họ chứ. Nhất là những viên chức chính quyền chàng mời như để vây vo, phô trương thanh thế mới phải nói với người ta cái gì đây.
Chàng túc trực ngay trong nhà thương cả đêm, nghe ngóng tình hình bệnh trạng Tú Quyên ra sao, nhưng nàng vẫn mơ mơ màng màng, hơi thở thoi thóp, không có hy vọng gì tỉnh lại cho ngày cưới được cử hành vào sáng ngày mai cả!
Trong khi đó, Tú Quyên thấy mình như đi trên mây. Bay trên những cánh đồng vắng đầy trăng sao. Dưới chân nàng là cả một khoảng không gian mờ mịt, âm u và lạnh lẽo Gió thổi ào ào, nàng cứ bay đi. Bay thực nhanh trong mờ mịt, tối tăm hoang vắng.
Tú Quyên đã réo gọi, nhưng nào có ai ở đây mà nghe thấy tiếng nàng. Rồi bỗng chốc trời đổ mưa, sấm sét âm vang, sáng ngời. Nàng rớt từ trên trời xuống, sâu thăm thẳm. Tú Quyên nhắm mắt lại chờ chết. Một hồi sau, nàng mở mắt ra. Tự nhiên thấy mình đang nằn trong lòng một người. Một người có hơi thở quen quen, nhưng nàng không nhận ra ngay chàng là ai. Tại sao lại ở chốn này, và đang ôm ấp nàng trong vòng tay mơ ngủ.
Tú Quyên muốn nhổm dậy, nhưng chân tay nàng cứng đơ bất động. Nàng sợ hãi tới cùng cực. Người đàn ông kia cũng từ từ mở mắt. Anh ta nhìn thấy nàng, tỏ vẻ ngạc nhiên tới ngơ ngẩn. Anh ta đưa tay nâng cằm nàng lên. Tú Quyên nhìn vô cặp mắt anh, bỗng nàng chợt nhận ra. Người đàn ông đang ôm nàng trong tay là Lưu. Người tình đầu gối tay ấp của nàng mấy năm nay. Tại sao chàng lại có mặt ở đây trong lúc này. Và nơi đây là đâu. Nhưng kìa, chàng đang từ từ ghé sát miệng vô mặt nàng, hôn lên bờ môi lạnh giá của Tú Quyên. Nàng thấy một luồng hơi ấm tràn qua thân thể làm những tếbào hồi sinh thực mau lẹ. Chân tay Tú Quyên dù chưa cử động được, nhưng nàng đã cảm thấy dễ chịu vô cùng. Từ trước tới nay, Lưu vẫn là cái dù cho nàng ẩn nấp mỗi khi hoạn nạn. Lúc nào khốn đốn đều có cánh tay chàng đưa ra, nâng nàng lên. Không hiểu tại sao tự nhiên nàng lại đổi ý, quyết định bất ngờ nhận lời kết hôn với Phú.
Và hôm nay, trong cơn bão âm ma này lại có Lưu, chàng đang làm nàng hồi sinh từng tế bào bằng hơi thở, bằng đam mê tình ái ngày nào. Tú Quyên đã hôn trả lại Lưa những nụ hôn ân tình, nước mắt nàng trào ra và tự nhiên chân tay nàng ghì chặt lấy thân thể Lưu. Quần áo của cả hai bay phất phơ theo gió. Họ trần truồng quện lấy nhau. Sưởi ấm cả tâm hồn và thể xác.
Lưu tỉnh dậy tronghoan lạc tuyệt vời. Chàng đã thành công trong bước đầu. Dù trong giấc mơ cũng đã làm chàng thoả mãn. Con Ma Ngãi đã đưa được người yêu chàng vào giấc ngủ. Như vậy, dù cho Phú có lấy được nàng. Trong chiêm bao, hàng đêm Lưu vẫn được ôm ấp ngưới tình chàng si mê tới cuồng nhiệt.
Lưu đi rửa mặt, hương Thơm da thịt của Tú Quyên còn phảng phết đâu đây. Căn phòng nuôi Ma Ngải bây giờ có thể gọi là phòng ân ái, phòng của sự kết hợp yêu đương đoàn tụ. Tú Quyên nhất định phải là người tình muôn thủa của Lưu. Người bất diệt trong yêu thương tròn mộng.
Thơm cũngvừa tới, nàng ôm lấy chàng như chính thức là người tình công khai.
“Hôm nay trông anh tươi tĩnh hẳn lên, chắc tối qua anh ngủ được một giấc thật ngon phải không?”
Lưu ghì lấy nàng trong vòng tay siết chặt.
“Tối qua ahh mơ thấy được ngử với tiên, em có ghen không?”
Thơm cười khúc khích.
“Nếu đúng như vậy, chẳng những em không ghen mà còn quì bên cạnh thân thể hai người hầu hạ ân ái nữa.”
Lưu cười ha hả.
“Em học được ở đâu cái kiểu nó cải lương đó?”
Thơm hôn lên môi Lưu nụ hôn thực dài, nàngthì thầm.
“Em học được trong tim anh, và chỉ nói với anh thôi.”
Lưu bế bổng Thơm lên, nàng ôm lấy cổ chàng, nhắm mắt lại…
*
* *
Chiều về, Thơm đã ủi đồ, gói quà và kêu xe tận cửa chở Lưu qua Sàigon đi dự đám cưới. Dù sao thì chàng cũng là một Việt Kiều. Nhất định trong mắt những ngưới đồng hương thiếu may mắn của Lưu phải dành cho chàng một chỗ đứng xứng đáng. Mặc dù đó chỉ là giả tạo, ảo mộng nhất thời và ru ngủ chính bản thân.
Bước vào nhà hàng, Lưu ngạc nhiên chẳng có ai ngoài những thực khách tầm thường lác đác vài bàn. Chàng hỏi người quản lý mới biết tiệc cưới được đình lại vì cô dâu bất ngờ ngả bệnh trầm trọng.
Lưu ngạc nhiên tới thích thú. Chàngnghĩ không lý con Ma Ngải chẳng những giúp chàng ân ái với Tú Quyên trong giấc mơ, mà còn làm Cho nàng phát bệnh, ngăn cản đám cưới này nữa. Chàng quyết định tới nhà nàng hỏi thăm xem Tú Quyên đau ốm ra sao.
Căn nhà của ba má Tú Quyên chàng đã biết từ hồi còn ở bên Mỹ, khi cùng nàng đi gửi tiền hay quà về cho ông bà cụ. Ba má Tú Quyên ngạc nhiên nhìn thấy Lưu ôm quà cưới vô nhà.
Ông cụ nhận ra chàng ngay vì hồi đó Tú Quyên gửi nhiều hình ảnh của chàng về nhà. Lưu cũng không muốn nói dông dài, chỉ hỏi thăm qua loa, gửi quà cưới lại rồi xin phép vô nhà thương thăm Tú Quyên.
Chàng gặp nàng nằm bất động trên giưừng bệnh. Khuôn mặt nàng vẫn tươi rói như người đang ngử, hơi thở phập phồng, bộ ngực căng tròn dưới lớp áo nhà thương. Y tá cho biết từ hôm qua tới giờ vẫn thế, chưa ai kiếm ra được bệnh gì.