VN88 VN88

Mình bất chấp hết địt nhau đi em – Truyện 18+

Một luồng hơi lạnh chạy dài qua nguởi Cam, nàng run lên bần bật, nói như khóc:
“Anh Lưu ơi anh Lưu…, em.. em làm sao bây giờ?”
Lưu nói thực nhanh.
“Phải đi tắm ngay, may ra còn kịp. Để anh pha thuốc trừ phóng xạ cho em tắm mới được. Em cởi quần áo ra đi. Nhớ để bộ đồ đó riêng ra, không có dính vô đâu là chết đó Cam chạy vô phòngtắm thực nhanh. Lưu theo sau liền, chàng chỉ chiếc chậu để ở góc phòng nói như ra lệnh:
“Cởi quần áo bỏ vô đây đi.”

Cam làm theo ngay, không suy nghĩ gì nữa. Lưu đứng ngắm nàng cởi bỏ quần áo, thân thể chàng nóng lên hừng hực. Những đường cong của cô gái mười sáu lồ lộ và nét mặt sợ hãi tới tội nghiệp lại eàng làm chàng thích thú. Lưu bảo nàng:
“Em đổ nước ra chiếc chậu này, để anh ra ngoài lấy thuốc.”

Nói xong Lưu chạy ra nhà bếp, chàng bốc một name muối, lấy tờ giấy viết thư gói cẩn thận, đem vô phòng tắm. Cam cũng vừa đổ đầy chậu nước xong. Lưu lấy chiếc ly đổ nước vô, trịnh trọng mở gói muối đổ vô ly, quậy đều. Tới khi muối tan hết, chàng bảo Cam:
“Em hứng hai tay vô cái chậu này, anh sẽ đổ thuốc vô tay em, em rửa cho thực đều, bởi vì anh chỉ còn có bấy nhiêu thuốc, nếu hết là phải bay qua Mỹ mới mua được. Thuốc đắt lắm, cả ngàn đô la chứ không phải chơi đâu.”
Cam run rẩy đểhai taytrên miệngchậu, Lưu đổ ly nước muối vô tay nàng, nói:
“Rồi, chà sát cho thực mạnh, nhất là chỗ nào bị nứt nẻ phải đổ thuốc vô nhiều nhiều mới được.”
Cam chìa ngón tay trỏ, run run nói:
“Anh ơi, hôm qua em gọt khoai bị đứt tay ở đây. Trời ơi, chết rồi.”
Lưu đổ nước muối vô chỗ tay đứt. Cam suýt soa:
“Trời ơi, xót quá anh…”
Lưu làm bộ gật đầu, nói:
“Tốt, tốt lắm, như vậy em còn cảm giác. May mà cho anh hay kịp thời, nếu da thịt mất hết cảm giác là coi như xong.”
Cam lo âu, hỏi:
“Như vậy là không có gì nữa phải không anh?”
Lưa hù thêm:
“Cũng chưa biết được, còn phải thử lại đã. Bây giờ em ngồi vô chậu nước đi, để anh tắm cho em.”

Cam ngoan ngoãn leo vô ngồi trong ehậu, Lưu cho ly nước muối vô chậu nước rửa thực sạch, chàng không muốn sau này Cam khám phá ra đó là nước muối làm hư chuyện, Lưu thủng thắng lấy tay bốc nước vỗ vô thân thể Cam. Chàng vuốt ve, nắn bóp thân thể nàng tự nhiên như một bác sĩ trị bệnh. Ngày hôm qua Lưa đã quần thảo với Cam cả ngày, nhưng lúc đó Cam ranh mãnh, làm khó làm dễ chàng đủ thứ. Những cảm giác khoái cảm đưa tới cho chàng như một thứ cầu xin ân huệ của người yêu; chàng đã phải năn nỉ, hứa hẹn, chiều chuộng Cam như một tên nô lệ qụy lụy tình yêu.

Bây giờ Lưa lại có một cảm giác hoàn toàn mới lạ. Chàng là chủ nhân ông của tấm thân kiều diễm này. Lưu bảo sao Cam nghe vậy. Nàng vâng lời trong sự sợ hãi lo âu, chẳng khác gì một bệnh nhân đứng trước quan thầy trị bệnh của họ.

Chàng vuốt, chàng xoa, chàng bắt nàng quay đầu này, ưỡn đầu kia và cuối cùng Lưu bế Cam vô phòng ngủ…

Mặt trời đã đứng bóng, chân tay Lưu rời rã. Chàng không ngờ mới có hai ngày với Cam mà đã tiêu hao không biết bao nhiêu sức lực. Bây giờLưu đứng không muốn vững nửa, chàng chợt nhớ đâu phải mình Cam. Hôm trước là Thơm, rồi tới bà Chín, nay liên tiếp hai ngày liền với Cam. Lưu tỉnh lại khi Cam kêu chàng dậy ăn cơln trưa. Không hiểu sao Cam lại làm cơm toàn những món bổ dưỡng cho đàn ông như thế này. Không biết nàng học ở đâu; nào là thịt dê tiềm thuốc bắc, ngầu pín, thịt rùa, hột gà chiên.
Lưu ngạc nhiên hỏi:
“Ai dạy em làm những món này vậy?”
Cam cười khúc khích, nói:
“Em đâu có biết làm.”
“Vậy thì ở đâu ra những thứ này chứ?”
“Em ra chợ mua.”
“Có bán sắn hay sao?”
“Không phải, là em bảo họ làm.”
“Tại sao lại là những thứ này?”
Cam cười khúc khích, ngồi sát vô mình Lưu.
“Trong đầu anh nghĩ gì bộ em không biết sao?”
Lưu nhìn Cam, hỏi:
“Anh nghĩ cái gì có mắc mớ gì tới những món ăn chứ?”
“Không phải em muốn nói vậy đâu.”
“Vậy chứ em định nói cái gì?” ‘
Cam tát nhè nhẹ vô má chàng.
“Chứ không phải anh đang nghĩ em mới có mười sáu tuổi phải không. Đừng có khi người ta quá như vậy chứ.”
Lưu làm bộ không hiểu, hỏi:
“Mười sáu tuổi thì sao?”

VN88

Viết một bình luận