VN88 VN88

Mình bất chấp hết địt nhau đi em – Truyện 18+

Cam thấy Lưu khờ quá, nàng tiến thêm bước nữa, cố mở thực rộng cánh cửa cho chàng bước vô. Nàng biết chắc là Thơm không bao giờ trở về đây làm nữa, vì hình ảnh con ma hiện ra ngờ ngờ hai lần liền sát bên cạnh. Tánh chị nàng hơn ai hết, Cam biết rất rõ. Thơm sợ ma hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Người ta có thể giết nàng, còn hơn là bắt nàng ngủ ở nghĩa địa một đêm. Cũng vì vậy mà Cam đề nghị Thơm ở nhà luôn, để nàng thế Thơm làm cho Lưu.
Cam mỉm cười.
“Vậy mà sau đó, anh mắc cái gì lại hùng hục với mụ Chín cả đêm hả. Bộ chị em em xấu xí lắm hay sao?”
Lưu chưa biết nói gì, Cam lại tiếp:
“Thôi chuyện đã qua rềi, bỏ đi. Anh ra nhà ngoài uống cà phê đi kẻo nguội.”
“Thì em ra đó uống với anh đi, có hai ly lận mà.”
Nói xong không để cho Cam có bằng lòng hay không, Lưu nắm tay nàng kéo lên. Cam làm bộ nương theo tay chàng ngả vào lòng Lưu. Nàng áp má vô ngưc chàng, ngưởng mặt lên và từ từ nhắm mắt lại. Lẽ dĩ nhiên bây giờ Lưu phải hiểu rồi, chàng vội vàng cúi xuống ngay. Bờ môi ngọt lịm của cô gái mười sáu tận hiến một cách bất ngờ tới thích thú vô biên. Lưu ôm ghì lấy nàng, lưỡi nàng lùa qua miệng chànglàm Lưurun lên. Hình nhưthân thể nàng cũng đangrun rẩy trong nhịp thở ái ân. Lưu từ từ kéo Cam nằm xuống ghế bố…

Tối nay đúng mười hai giờ đêm, Lưu lại vô phòng nuôi Ma Ngải. Cả ngày hôm nay nàng và Cam quần thảo tới mù trời tối đất. Quả thực như lời nàng nói. Cam khoẻ và dai sức gấp mười lần Thơm. Nàng mới có mười sáu tuổi mà không hiểu sao thân thể nẩy nở như vậy được. Lúc ở San Franciso, Lưu khoái đọc nhất mục Mõ mười sáu trong mấy tờ tuần báo Mõ. ớ đó, cái tuổi mộng mơ eủa cô nàng nào đó cũng nhiều lúc làm cho người Lưu nóng lên vì tưởng tượng. Nhưng chàng không ngờ tuổi mười sáu của Cam làm cho chân tay Lưu bải hoải. Chứ đâu chỉ có phải mơ mơ mộng mộng như Mõ mười sáu của tờ báo nọ. Hình như cái tuổi mười sáu trên Báo Mõ nó thuộc vào thời đại cách nay ba mươi năm rồi thì phải. Có lẽ cô Mõ mười sáu nào đó trên Báo Mõ bây giờ cũng xấp xỉ gần năm mươi ? Hèn gì ở cái tuổi sống nửa thếkỷ rồi thì mười sáu cái nổi gì đây chứ, yếu xìu là phải rồi. Làm sao mà giống như Cam mười sáu ngày hôm nay.

Lưu mệt mỏi chích đầu ngón tay cho máu rỉ ra. Con Ma Ngủi bám sát vô người chàng, nghểnh mũi lên chờ hít máu trên tay Lưu. Mới có bảy ngày, con Ma Ngải bây giờ lớn như một con mèo Xiêm. Nhưng chân tay nó nhỏ nhắn, dài lêu khêu gấp ba thân hình, nên khi y đứng lên, cái đầu nó đã muốn cao xấp xỉ với đầu Lưu rồi. Hai tay nó cũng dài như hai chân, khi đứng, cánh tay buông thõng gần chạm đất. Nhiều khi nó bò như khỉ, nhiều lúc nó đi như người. Ghê gớm nhất là lúc nó cuộn tròn cả chân tay chung quanh mình tròn như một trái banh và lăn đi nhanh như một tia chớp. Mắt thường chỉ nhìn thấy một bóng mờ xẹt ngang. Hơn thế nữa, không phải nó chỉ lăn trên mặt đất, mà có thể lăn ngay trên không trung như một trái banh được đá xẹt vô lưới.

Con Ma Ngải vừa hít xong giọt máu tử ngón tay Lưu, nó rít lên nghe chói tai. Cuộn mình lại thành trái banh lao vút ra khỏi cửa. Lưa giật mình, nhưng chàng đã có kinh nghiệm lần trước. Mặc kệ nó muốn đi đâu thì đi. Chàng biết thế nào nó cũng bắt một con gà, con qué gì đó như hôm trước, đem về ăn. Chàng nhủ thầm; bất quá thiên hạ phát giác thì đền là cùng, chứ có sợ gì đâu. Mục đích của chàng là phải trả thù, do đó có giá nào lại không chấp nhận chứ.

Mặc dù không đuổi theo Ma Ngải như hôm trước, nhưng Lưu cũng mở toang cửa cho nó trở về. Chàng trở vô phòng ngử ngay, vì cả ngày hôm nay quần thảo với Cam mệt muốn ngất ngư rồi.

Cam dậy thực sớnl vì hôm qua nàng đã ngử vùi từ tám giờ tối tới giờ. Nàng đi ra nhà ngoài, ngạc nhiên thấy cửa nẻo mở toang. Ai lại thời buổi này mà đêm hôm mở toang cửa ra mà ngủ bao giờ. Dân chúng ngoài đường đói meo. Mười nhà thì hết chín ăn cơnl trộn khoai. Trộm cướp bay giờ như dươi, không cẩn thận có ngày tiêu tán sản nghiệp là chuyện không có gì đáng nói cả.

Cam đi một vòng ra sân, ra sau nhà, qua mé ao, rồi trở lại ngồi dưới gốc cây si mọc um tùm sát nhà. Những cành lá si rủ xuống, bè ra che khuất cả mái ngói, những rễ si cuốn vào nhau treo lòng thòng chung quanh thân cây làm thành những hang ổ cho chim chóc làm tổ thực dễ dàng.

Tựnhiên Cam nghĩ, nêú nàng là con ma nhát chị Thơm ngày hôm qua thì thế nào nàng cũng chọn cây si này làm nhà. Cam nhớ lại những mẩu chuyện ma được bạn bè kể lại luôn luôn lấy cây si hay cây đa đầu làng làm đề tài. Nàng mỉm cười nghĩ tới con ma nhát Thơm tối hôm trước. Thực là trông gà hoá cuốc. Con mẹ mập nó hại Thơm mà bà ta không nhìn thấy, cứ đổ triệt cho ma quỉ cái nào ở đâu không biết. Cam nghĩ, để bữa nào tối trời, rủ bà Thơm tới gốc si này nhát bà ấy một mách chơi cho vui.

Tưởng tượng ra cảnh Thơm ôm đầu, chạy té đái trong đêm tối làm cho Cam thấy khoái chí cười sằng sặc. Nàng đứng dậy đi vô nhà, đóng cửa lại. Vừa trở vô trong, Cam thấy cửa phòng bên hông mở toang, nàng đi tới coi. Căn phòng này Thơm dặn nàng là nơi làm việc về nguyên tử của Lưu nên tuyệt đối không được vô. Lời dặn đi dặn lại của Thơm càng làm Cam tò mò và nhân cơ hội này, nàng thử ló đầu vô nhìn một cái xem máy móc nguyên tử bên Mỹ ra sao cho biết, ai ngờ khi Cam nhìn vô trong, chẳng có cái gì ngoài cái đi văng làm nàng ngạc nhiên tới sửng Cam vội vàng bước nhanh vô phòng, bật đèn nhìn cho rõ. Nàng lại khám phá ra có ai đào lỗ ngay dưới gầm di văng, đất cát còn bới tứ tung. Nàng nghĩ ngay tới ăn trộm đã đào hầm vô nhà, ăn cắp hết máy móc nguyên tử rồi mở cửa chánh chuyển hàng đi, bởi vậy lúc nãy nàng mới thấy cửa nẻo toang hoang như thế.

Chân tay Cam run lẩy bẩy, như vậy thì chết rồi. Nàng lật đật nâng chiếc di văng lên, một miệng hầm toang hoác hiện ra rõ dàng trước mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng chạy vội ra ngoài kêu Lưu gấp rút:
“Anh Lưu, anh Lưu ơi… dậy… dậy…”
Lưu choàng tỉnh, chàng ngơ ngác một lúc mới nghe rõ Cam nói gì.
“Anh Lưu ơi, chết rồi. Tối qua ăn trộm đào hầm vô nhà khuân hết máy nóc nguyên tử của anh đi rồi. Dậy mau đi Lưu không nín cười được, chàng dụi mắt, định pha trò một câu, lại nghe Cam nói tiếp.
“Em dậy sớm, thấy cửa nẻo mở toang hoác, lại tưởng tối qua anh quên không khoá cửa nên đi một vòng kiểm soát lại nhà cửa. Vô phòng làm việc mới biết ăn trộm đào hầm vô nhà khuân hết máy móc nguýên tử của anh đi rồi.”
Lưu tá hoả, hỏi:
“Em vô phòng đó à?”
Cam vô tình nói thực tự nhiên.
“Dạ, em có lật chiếe đi văng lên, thấy một cái lỗ chầng dầng nữa đó.”

Lưu tụt ngayxuống giường, chạy như ma đuổi vô phòng nuôi Ma Ngải. Mô hôi chàng toát ra thực nhanh. Như thế thì chết rồi. Cam có gặp con Ma Ngải của chàng không. Không khéo con nhỏ này làm hư hết mọi chuyện.

Cam cũng theo Lưu vô phòng. Trong phòng trống rỗng chẳng có gì ngoài chiếc đi văng đã được Cam dựng lên đã lộ ra miệng hầm toang hoác. Lưu run lẩy bẩy, chàng thấy Cam đứng sớ rớ đằng sau, lật đật đẩy nàng ra ngoài. Khóa cửa lại ngay. Cam ngạc nhiên đứng nhìn Lưu trân trân. Lưa lật đật nói:
“Anh không mất cái gì hết, đừng bao giờ em vô trong đó Thực là nguy hiểm.”
Cam ngơ ngác hỏi:
“Tại sao kỳ vậy, máy móc nguyên tử của anh đâu hết rồi, lại nói là không mất cái gì là làm sao. Cái miệng hầm là cái gì nữa đó. Có gì nữa đâu mà nguy hiển chứ.”

Lưu thở phào nhẹ nhõm, chàng biết ngay Cam chưa biết gì về vụ chàng nuôi Ma Ngải trong đó. Lưu nói dối thực nhanh.
“Cái hầm không phải là ăn trộm đào. Đó là do máy nguyên tử khoét sâu xuống đất. Anh sợ người ta biết nên phải để cái đi văng lên trên. Em ẩu quá đi, chui vô đó chất phóng xạ bám vô người lột da chứ không chơi.”
Cam tái mặt.
“Trời ơi, vậy có sao không anh?”
Lưu khoái trí nhìn bộ dạng sợ hãi của Cam. Chàng mới nhìn thấy những nét thơ ngây thật dễ thong của đứa con gái mười sáu này. Chàng không thể bỏ lỡ cơ hội được.
“Trăng với sao gì nữa, khi em nhấc cái đi văng lên là đã bị nhiễm phóng xạ rồi. Ít nhất là hai tay, chỉ vài năm sau nó phát ra như những người Nhật Bản bị bom nguyên tử sẽ lở loét như người bị bệnh cùi. Khi sanh con đẻ cháu mấy đời còn ảnh hưởng.”

VN88

Viết một bình luận