Tên chủ tiệm lại chồm tới, y chụp dược hai ống chân Cam. Vi y đang nằm xấp dưới đất nên chỉ còn cách gồng mình lên kéo hai chân nàng lại. Với cơn tức giận và sức mạnh củay, tên chủ tiệm hủ tiêú lôi Cam sèn sệt tới trước mặt y. Chân nàngbị kéo chàng hảng nên khi tới gầny. Hạ bộ trần trụi của Cam kê sát ngay trước mặt tên chủ tiệm. Tự nhiên y ngẩn ngơ tới bất động, hai tay vẫn nắm chặt lấy cổ chân Cam mà không biết phải làm gì nữa.
Lúc ấy Cam đã sợ tới run người. Chân tay bủn rủn, không còn cử động được nữa. Mặt mũi tái ngắt, tim đập như trống chầu, miệng tê cứng, muốn khóc mà không mở miệng ra được.
Ngoài trời đang giông bão, gió thổi ào ào. Mưa đổ như trút nước. Những gì đang xẩy ra trong tiệm hủ tiếu này không ai có thể biết được. Dù hôm nay tên này có băm xác nàng ra trăm mảnh vứt xuống sông, hoặc cho vô nồi nước lèo nấu cũng không ai hay. Lúc ra khỏi nhà, Cam đã không cho ai biết, nàng lén lút đi một mình nên bây giờ mới cảm thấy hối hận thì đã muộn rồi.
Thời gian trôi qua thực chậm tới nghẹt thở. Tên chủ tiệm từ từ buôngmột tay nắm cổ chân nàngra, rà lên trên. Bàn tay lần mò thật từ tử như con rắn trườn mình trên cát Nó lướt qưa đùi rồi mò mẫm lên trên. Táy máy đến kịch cợm.
Cam vẫn còn sợ hãi tới không dám nhúc nhích. Trong khi đó bàn tay thứ hai của y cũng buông cổ chân nàng ra và mò lên trên như bàn tay vừa rồi. Cam đã bắt đầu thấy nhồn nhột và kỳ kỳ. Người nàng nóng lên thấy rõ, những cảm giác lạ lùng từ xưa tới nay chưa bao giờ xẩy ra ào ạt lùa qua thân thể nàng. Tên chủ tiệm thở phì phò, y trườn mình lên, đè thân thể Cam bên dưới muốn giẹp lép. Cam đã bớt sợ, nhưng nàng vẫn còn run. Nàng có một ý niệm rất mơ hồ về đàn ông và đàn bà thích nhau, không biết có phải giống như thế này hay không? Không hiểu tại sao tên chủ tiệm vừa mới hung dứ như con chó điên. Bây giờ y làm cái gì kỳ vậy không biết. Nhưng bỗng Cam thét lên vì một sự đau đớn chưa từng có luồn lọt từ bên dưới chạy dài tới não tủy. Nàng muốn vùng dậy, nhưng không còn kịp nữa. Cái thây nặng cả tạ đè nàngbẹp dí xuống sàn nhà. Cam không còn nhúc nhích gì được chứ đừngnói đòi thoát thân.
Ngoài trời mưa càng to, gió càng lớn. Cơn bão lồng lộn tới điên cuồng. Gió rít lên, nổ ầm ầm. Những tiếng la thét của Cam chìm trong cơn thịnh nộ của trời đất. Nàng mệt lả người trong khi tên chủ tiệm vẫn nhấp nhô trên mình nàng.
Mặc cho Cam cào, cấu, cắn, đạp. Y vẫn nhấp nhô những động tác làm thân thể nàng đau đớn, cong cứn tới ê chề. Một lúc thực lâu, Cam thấy người y run rẩy, da y nổi gai ốc, rồi rùng mình liên tiếp và nằm xẹp xuống trên mình nàng, y thở phì phò có vẻ mệt mỏi kinh khủng lắm.
Thân thể Cam đã bớt đau đớn khi y dừng lại, và hình như những gì to lớn, cứng ngắc bây giờ nhỏ lại một cách lạ lùng và mềm xèo như con giun đất. Những cảm giác kỳ kỳ vẫn còn đọng lại trong thân thể Cam. Nhất là sau khi chỉ còn hơi ran rát, nàng mới để ý tới những cái đó làm cho nàng ngây ngây. Có lẽ đàn ông và đàn bà thích nhau vì thế này chăng?
Mấy phút sau, tên chủ tiệm đứng dậy, kéo quần lên. Trong ánh sáng lờ mờ của cây đèn dầu. Cam thấy y mỉm cười thoả mãn và nhìn đăm đăm vô đùi nàng. Cam lùa một tay xuống dưới. Nàng thấy cái gì ướt nhèm nhẹp, nhờn nhờn. Khi đưa tay lên, Cam hoảng hồn biết rằng y làm nàngbị thươngvàmáu chẩy cả ra đùi, hèn gì lúc nãy không đau đớn kinh hồn tới như vậy.
Sự sợ hãi ào tới thực mau, nàng ngồi bật dậy và oà lên khóc Hình như tên chủ tiệm có vẻ bối rối. Y ngồi xuống vỗ về Cam:
“Mày đừng có khóc nữa mà, xong rồi, có gì nữa đâu mà sợ Tao không có bắt đền miếng thịt mày ăn lúc nãy nữa đâu.”
Cam vẫn khóc, nàng có vẻ như hờn giận nhiều hơn là sợ sệt Có lẽ thấy thái độ hiền dịu tđi sợ sệt của tên chủ tiệm, Cam bắt đầu làm nư như những lần làm nũng mẹ. Thấy nàng có vẻ làm dữ. Tên chủ tiệm vuốt ve nàng, y nói:
“Mày còn đói bụng không, để tao nấu cho mày tô hủ tiếu mì ăn nhé. Nước lèo mới đó.”
Nói xong không chờ cho Cam có ưnghay không, y đứng dậy te te mấu mì lìên. Cam nhìn xuống đùi, vệt máu chẩy dài xuống sàn nhà. Nàng nhớ lại những lời bạn bè cũng như mẹ nói về trinh tiết của người con gái. Cam biết là đêm nay nàng đã không còn nữa. Dù không hiểu nhiều, nhưng tự nhiên nàng thấy tiêng tiếc một cái gì vừa tuột khỏi tầm tay. Cam nhìn tên chủ tiệm đang nấu hủ tiếu, cái mặt xương xẩu trông xấu xa làm sao, nàng nghĩ phải làm cho y khốn khổ mới nghe.
Chỉ một lúc sau, y bưng tô hủ tiếu mì để lên bàn ngay cạnh Cam. Miệng suít soa nói:
“Hủ tiếu mì nóng lắm này, mày ăn đi cho lại sức.”
Vừa nói y vừa kéo Cam đứng dậy. Cam nghĩ thực nhanh, dù cho mình không ăn cũng thiệt thôi, hơn nữa bụng nàng vẫn còn đói và mùi hủ tiếu thơm ngào ngạt, hấp dẫn quá chừng. Nàng dựa vô tay y ngồi xuống chiếc ghế trước tô hủ tiếu mì. Y ngồi sát ngay Cam, lấy đũa, muỗng cho nàng. Cam từ từ cầm đũa lên, nhìn y gầm gầm. Y cười hì hì, nói:
“Ăn đi mà, ăn đi mà… mai mốt cứ tới đây tao nấu cho ăn khỏi trả tiền.”
Cam mừag thầm, nhưvậy lời quá rồi còn đòi gì. Từ nay không sợ đói nữa, lại được ăn ngon. Nàng ấp úng hỏi:
“Chú nói thiệt nhé.”
Thấy Cam mở miệng, y có vẻ mừng lắm, nói lia lịa:
“Nhất định, nhất định… Màytới đây lúc nào cũngđược, nhưng đừng để cho vợ tao biết là được rồi.”
“Được rồi, tôi không cho bả biết đâu, nhưng chú nói láo tôi về nói vụ này với mẹ tôi cho coi.”
Tên chủ tiệm nhẩy lên như ngồi phải lứa, la nho nhỏ:
“Ê, ê mày đừng có nói với má mày nghe không. Bả đập mày chết đó.”
“Ủa, mắc mớ gì bả đánh tui. Chú làm tui đau chứ tôi có làm gì đâu.”
Mặt tên chủ tiệm biến sắc, y lắp bắp:
“Mày… mày đâu có đau nữa đâu, chút xíu là hết ngay à có gì dâu. Đừng có nói với ai về vụ tối nay nghe chưa. Tao cho mày tìên nữa.”
Vừa nói y vừa lấy chiếc khăn vắt trên vai lau những vết máu trên đùi nàng. Cam nghe thấyy nói cho tiền mừng lắm. Không ngờ hôm nay ăn trộm bị bắt mà lại được việc. Nàng ngước lên nhìn y hỏi:
“Chú nói thực không đó?”
Y gật đầu lia lịa: .
“Thực đó, thực đó… tao cho mày liền đây nè.”
Vừa nói y vừa móc một mớ bạc để trên bàn. Mắt Cam mở to, nàng mừng rỡ quên hết mọi chuyện vừa xẩy ra. Đưa tay nắm chặt mớ tìên định bỏ vô túi, nhưng Cam chợt nhớ mình đâ bị lột trần truồng tự hồi nào. Nàng còn đang ngần ngừ. Tên Chủ tiệm vội vàng vớ cái áo của Cam gần đó, choàng vô cho nàng. Cam thích thú cười tủm tỉm, bỏ tìên vô túi áo tên chủ tiệm thấy nàngvui vẻ, cũng khoái trí lắm, bàn tay y vừa cài nút áo cho nàng vội vã lùa vô trong sờ soạng.