VN88 VN88

Màu vàng noãn

-Ở câu nói thẳng thắn của cô gái, biết hy sinh cho tình yêu. Tôi ngồi yên lặng trả lời sự nhận đúng của chàng. Sau câu chuyện có vẻ chàng bị xao động và thể hiện run rẩy trên đôi môi, giơ tay coi đồng hồ che dấu phần khúc khó hiểu về tình cảm của chàng. Chúng tôi im lặng nhiều giây. Khoảng không gian nếu phân tích được thì mang nhiều tếu tố yêu đương pha loãng vào không khí, một thứ không thể thiếu của loài người trong sự sống. Tôi quên lãng tất cả để tâm tập trung vào những hàng chữ trên cuốn nguyệt san đang trên bàn bấy chợt chàng hỏi?
-Làm cho tình cảm lắng đọng chỗ này sao?
-Chả lẽ để vậy mãi?
-Em giải quyết thì đúng hơn.
-Tùy ông trời ban cho anh một lối nghĩ, ác lắm. Sự thực hiện diện hình dáng thân yêu của Thảo làm tôi vụng dại và ngồi yên trên ghế nghe vụng dại tâm hồn, sự vụng dại sa ngã. Ở vào ngần này tuổi người con gái nào ai cũng đều muốn một tấm chồng, chợt nhiên nghĩ đến chuyện đó và cười khẩy. Tôi hỏi:
-Anh cười gì vậy?
-Cười thiên hạ.

Trong lúc này tôi không biết phải nên trở lại làm hòn đá hay không cũng chẳng biết nữa, sự mặc nhiên này chứng tỏ sự đã thua của tôi, tôi sợ phải trống vắng trở lại, trở về nguyên thủy, thường bị dồn nén khắc khoải tháng năm và chỉ chờ phá vỡ. Cũng như ngày nào đó Thảo phải đổi đi tận miền xa, nửa năm trời trôi qua như cả thế kỷ, lúc đó vãng khúc tình ái quay vòng trong tôi từng giây phút nó gọt dũa, đục đẽo nóng bỏng, tôi chai ly gắng gượng những đêm tối thao thức, lúc đó tôi mới thấy nó quật dậy mãnh liệt, nếu có nhau không biết bao nhiêu hậu quả. Trên căn gác lúc này chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi về. Tôi nói:
-Anh qua em xơi cơm.
-Anh nấu lấy tiện hơn lỡ sau này vợ anh đi lính và ngược lại. Tôi tống tình anh một câu:
-Vợ anh không đi lính đâu, mà dậy học. Anh ngước lên nhìn tôi và trong khúc yêu đương này tôi không còn đủ để phân tích màu ánh mắt, tự nhiên tôi tin tưởng mãnh liệt rằng tôi sẽ thỏa mãn, thỏa ước.
Cùng dẫy hành lang anh về nhà vui vẻ sau khi ôm thật chặt lấy tôi trong nhiều giây, tôi vật mình xuống giường trọn hưởng sung sướng. Căn phòng lúc này tôi cảm thấy không trống trải, chiếc giường cỏ tấm thảm xanh mát tôi nằm trên đó thiu thiu ngủ trên ngực người tình. Sau đó vài phút tôi nhận thức điệu đi tung tăng huyên náo lúc về.

Tôi đã tất nhiên thay đổi hẳn nếp sống thường lệ, biết mình đã len sâu vào trong tình ái. Không giờ khắc nào tôi thân ái hơn bây giờ và để giây phút mở khơi lại dó vãng…..
Tôi trở bệnh thình lình, trong bụng đau quặn không thể chịu nổi nên rên rên thành tiếng, có tiếng chàng hỏi vọng sang:
-Lệ em còn thức hay ngủ?. Tôi mặc kệ không trả lời. Cơn đau vẫn miên man. Có tiếng đẩy cửa vào:
-Em đau hay mơ?
-Em đau.
-Đau ở đâu? Chàng hỏi:
-Bụng em đau quặn lên. Chàng hỏi:
-Trưa đến giờ em ăn những gì? Đau ở đâu đau lắm không ? Vừa hỏi anh vừa bật đèn sáng lên, còn tôi ái ngại khai bệnh trạng thẹn thùa tôi đợi hỏi một lần nữa mới trả lời:
-Em chỉ ăn sơ một miếng bánh mì. Suy nghĩ một hồi chàng nói:
-Em đói bụng đấy. Tôi bật cười lên được dù đang đau, em day và xoa ấn thật mạnh vào chỗ bụng bị đau, và day mạnh lên chỗ đau một lát.
Một lúc sau anh đưa qua cho trong một tô mì và bảo ăn. Trong không đồng ý nhưng cũng không cãi tôi ngồi ăn cho anh vui lòng, anh hút thuốc kể chuyện phiếm cho tôi vui, tôi mải nghe chuyện anh kể và ăn quyên khuấy đau lúc nào cũng chẳng hiểu nữa. Anh rót nước đưa tôi uống, như lúc này tôi muốn nũng nịu anh. Nghe lời anh tôi đứng dậy đi lại dăm phút, một lúc sau khỏi hẳn đau bụng thực sự, tôi vẫn nghi ngờ cách chữa bệnh của anh. Nhưng ngồi mà ngẫm nghĩ thì từ hôm trước cho đến giờ tôi chẳng bỏ vào bụng một chút cơm nào ngoài mẩu bánh mì nhỏ với miếng chả, miệng tôi cảm thấy như ăn đất bùn nên chẳng thèm ăn và nuốt đi được. Ra cửa đứng sóng đôi với anh. Không biết nghĩ ngợi anh tiến tới nắm tay tôi và hỏi:
-Em bớt chưa? Bệnh đau bao tử đấy. Tôi ú ớ không trả lời được, rồi vòng tay mở rộng, tôi rơi vào thung lũng tình yêu lặng thinh nghe tim đập loạn, hơi thở dồn dập. Tình cảm bị dồn nén từ vùng trời quen thân yêu của Thảo. Tôi đã phủ nhận lòng không chịu nhìn nhận sự thực giờ đây…

Tôi nhắm mắt lại tận hưởng, và chấp nhận luật âm dương của trời đất, một thứ luật bù trừ để thay thế vào chỗ của Thảo xưa kia, nay chấp nhận người tình mới, người tình trên căn gác trọ mới, trong khoảng trời mới, vùng đất khuấy động những vãng khúc của Thảo để mở kỷ nguyên cho một cuộc tình duyên. Tôi gục đầu vào hòn đá thứ hai, thứ hòn đá phải có nếu là sinh vật trên trái đất này, tôi biết tôi lãng mạn nhưng tôi mềm yếu hay ông trời đã định ra một người con gái là phải như thế vì những khoảng giấc cô đơn nó đục khoét, gậm nhấm làm tôi sợ hãi chạy trốn đến bây giờ, trong vòng tay trong thung lũng này tôi lại hối hận, có lẽ linh hồn Thảo biết được trời ơi Thảo có buồn không?.
-Thực sự em chẳng quên anh được Thảo ạ. Tôi mải nghĩ những chuyện không đâu và bệnh tật theo đó mà giảm khỏi dần như những xúc động đang trong thung lũng tình. Tôi đẩy anh ra và:
-Về ngủ đi anh, khỏi rồi. Đóng cửa lại tôi đánh một giấc đến chiều một cách ngon lành chưa từng có…

Buổi sáng thức dậy thật sớm sớm hơn lúc thường, anh đã kêu tôi dậy để chia tay một cách bỡ ngỡ, tôi giật mình kinh ngạc, anh kín đáo thật cho tới hôm nay như chiếc pháo nổ. Tôi mới biết được anh đã ký thác cuộc đời cho đất nước, hành trang thiên lý anh đã chấp nhận. Tôi bùi ngùi nghe lòng nức nở, câu nói trước kia tôi nói với Thảo bây giờ tôi phải nghe như một tội phạm nghe ông biện lý tuyên bố khung án hình phạt, nhắc đi nhắc lại tội trạng xin tòa xử phạt đến mức tối đa. Tôi thực sự nghiến răng chịu đựng này không được đề phòng trước. Tôi cúi xuống để mặc anh bước ra và thực sự bước ra khỏi cuộc đời. Hai hàng lệ lăn dài trên má nghe tim vỡ từng mảnh. Căn gác này thượng đế nếu có chỉ để một hòn đá mà thôi, tiếng động mực thước khuấy động phương trời khác hoặc đến một nơi tiền đồn heo hút nào nơi đó không tùy thuộc theo ý riêng mình mà phải bóp méo theo một khuân khổ chung. Tôi ngồi yên nghe anh bước đi từng bước một qua vỉa hè chung, tới đường và mất hút chung trong đám rừng xe. Trời vẫn còn tối chưa sáng hẳn, một vải hàng bánh rong vượt qua chiếc xe đậu. Những giọt nước mưa từ hôm qua vẫn còn ướt át trên mặt đường, mùa mưa bắt đầu khởi sự…..

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận