18h00. Thành “kem” ào vào. Gọi thế vì người gã đuồn đuỗn như một que kem. Thành là y tá. Đang trục trặc với vợ nên trực hộ người khác suốt. Gã đắm mình trong bệnh viện để thoát địa ngục gia đình. Gã bảo:
– Bà không đi ăn à? Cái gì thế này? Ôi, thơ tình. Đừng nghe chúng nó. Thơ thẩn chỉ đi lừa bọn nhẹ dạ cả tin thôi – Giọng gã hạ rất thấp – Lấy chồng đi Ngân ạ.
– Lấy ai?
– Ai cũng được. Đừng chọn. Thành chết vì chọn. Cứ lấy sẽ thấy mình rũ bỏ được nhiều thứ. Chẳng hạn….
Tay gã chỉ vào cuốn sách. Thoáng khó chịu.
– Cảm ơn nhé. Cái Tuyết đâu?
– Quên à, hôm nay thứ bảy, thằng bồ đến. Nó xin phép đi một lúc. Chắc là dẫn nhau đi ăn. Tình yêu bây giờ thế đấy. Thực chứ không mơ.
Đúng một cách tàn nhẫn. Chuyện của Công và mình cũng thế. Công sáng nhất trong đám người yêu cũ. Đám kia mờ nhạt, không nhắc. Chỉ còn Công như một ngôi sao. Lỡ làng vì thế chăng?
Ngược thời gian. Chỉ một chút thôi về Công. Hơn Ngân bảy tuổi. Cao ráo, khoẻ mạnh. Kỹ sư kinh tế. Vui tính và tốt bụng. Trai tỉnh lẻ về Hà Nội học và đậu lại. Thành phố vốn là ước mơ cháy bỏng của những người muốn rũ đi gốc rễ lầm lụi của mình. Công đã toại nguyện. Gặp Ngân, hẳn Công có thêm điều kiện để biến ước mơ kia thành sự thật. Nhưng không.
– Công này, em đã nhận quyết định phân công công tác. Một bệnh viện trung tâm thành phố.
– Chúc mừng Ngân.
– Mình quen nhau đã bốn năm. Em nghĩ kỹ rồi. Có lẽ anh nên rời bỏ căn hộ giường tầng.
– Anh sẽ ở đâu?
– Còn ở đâu nữa, chả bao lần…
Im lặng. Ngân vốn là con út của một gia đình công chức trung lưu. Công có thể ở rể mà không gặp bất cứ trở ngại gì. Tình yêu của họ đã được thử thách. Nhờ nhà vợ tuy chẳng mấy vinh nhưng lại chả chán vạn lần hơn chui rúc ở xó tập thể cơ quan xếp chật giường tầng. Vẫn im lặng.
Kết cục, Công từ chối cơ hội không phải ai cũng may mắn có được kia. Từ chối bằng một khát vọng chính đáng. Mặc nhiên đó là hành động của lòng tự trọng. Tốt thôi, cái đó là phẩm cách mà thời hiện đại ngày một hiếm dần. Nhưng Ngân biết rõ rằng đi quá giới hạn của kiêu hãnh, Công đã bị sa vào vòng quẩn của mặc cảm.
Công biến đi từ dạo ấy, hết vào Nam lại ra Bắc. Công hăm hở cố tạo cơ hội cho mình. Ngân biết sẽ mất Công. Dù vậy cô vẫn mong đợi gặp Công. Để làm gì, Ngân không biết nữa. Thời gian trôi, thấm thoắt những mùa xuân tươi xanh đã nối nhau đi không trở lại.
19h20 . Cái Tuyết về. Mặt mũi phởn phơ. Chẳng lẽ tình yêu như chiếc bánh mì mình đang nhai. Chắc nó đã nhai xong suất của nó. Không đúng! Nghĩ thế phải tội chết. Tuyết ngáp:
– Em cho thuốc xong rồi. Không có gì đặc biệt. Mỗi ông béo rên la, em vừa nạt, im thít. Em ngủ một lát, có việc, chị gọi.
Ngáy ngay. Tuyết, hăm nhăm tuổi, y tá trung cấp. Tuổi nó, mình còn vô tư hơn. Một cô, một cậu sinh viên ríu rít đi vào. Cả hai đều đẹp. Bỗng dưng cáu:
– Đi đâu từ tối? Tôi sẽ không nhận xét kết quả đâu. Thôi, đi xuống buồng làm bệnh án.
Hai cái bóng trắng khép nép khuất sau cửa. Thấy hối. Vô lý quá. Đừng giận chị nhé. Chuông điện thoại reng.
– A lô, khoa Lây đây.
– Khoa Lây à, nhầm máy, tôi xin lỗi.
Sập mạnh. Giọng đàn ông quá nhũn nhặn. Chán quá. Một sự nhầm lẫn chẳng ra gì. Vô lý, mình thì có ai gọi. Nhẽ ra nhiều đấy. Nhưng sao chán bọn họ đến thế. Hệt như một lũ gà khoe lông và rỉa cánh. Có tiếng ồn ào. Cô sinh viên hớt hải:
– Bác sĩ trực, có ca cấp cứu.
22h35 . Ổn rồi. Thằng bé đã thiêm thiếp ngủ. Gương mặt non tơ bắt đầu rạng lên ánh hồng. Khổ, ba tuổi biết gì. Gần hai ngày đi ngoài tuồn tuột. Mất nước trầm trọng, chậm chút nữa thì nguy. Bây giờ mới nhìn kỹ mẹ nó. Còn trẻ, phốp pháp. Kiểu dáng giống chủ sạp hàng ngoài chợ. Ngót chục món trang sức bằng vàng phân bổ khắp người minh chứng cho nhận định này. Bảo:
– Chị nuôi con phải cẩn thận. May đưa vào viện kịp.
Đợi có thế, chị ta oà lên:
– Vâng, đội ơn bác sĩ. Khốn nạn thân tôi, suốt ngày phơi mặt ngoài chợ. Chồng ơi là chồng, con ơi là con…
Nãy giờ anh chồng thấp thoáng ngoài cửa không dám vào. Chợt nhìn thấy bên mép tấm ga đắp con mèo bằng nhựa. Xinh quá. Thằng cu con lả thế vẫn ôm đồ chơi của nó vào bệnh viện. Con mèo nhựa vàng, mắt chẫu sơn xanh. Ngày xưa, một lần sinh nhật mình, Công cũng tặng con mèo hệt thế này.
Ôi mèo, tướng tinh của mình. Con mèo Ngân sinh năm Mão. Mày đã sống mấy mươi năm. Không biết bây giờ Công ở đâu? Chỉ một chút mặc cảm nghèo hèn mà Công chạy trốn, để Ngân chơ vơ như con mèo nhựa bây giờ vương ngoài tấm đắp. Giật bắn mình vì tiếng người đàn bà gắt gỏng.
– Khốn nạn chưa kìa, chồng với con. Có vào trông nó để con này chợp mắt, mai còn kiếm miếng đút miệng hay không?
Giá không có khẩu trang đã bật kêu thành tiếng. Người đàn ông hấp hoảng chạy vào chính là Công. Anh ta đấy, trong một tư thế khép nép đáng phẫn nộ trước người vợ uy quyền. Mắt con mèo nhựa vàng bằng hai chấm sơn, chợt tuyệt vọng long lên xanh lè.
Không rõ giờ. Khuya. Sân thượng bệnh viện ướt đẫm sương. Có cảm giác bầu trời gần lắm, giơ tay là với được. Mùa xuân nhưng trời quang đáng ngờ. Gió thổi mạnh, sao dày đặc dạt cả về phía trời nam. Chợt thấy lạnh. Sao nhấp nháy, li ti. Không buồn, không vui nhưng vẫn oán ông nhà thơ. Người rấm rứt quá. Cuốn “sao băng” như là điềm gở. Chợt một ngôi sao đổi ngôi toé thành vệt sáng dài. Ngày xưa, Công bảo, mỗi người chỉ có một tình yêu. Mỗi tình yêu là một ngôi sao.
Lại một ngôi sao nữa toé ra. Vỡ thành ngàn, vạn mảnh. Chắc gì những thiên thạch nhỏ bé kia sẽ chết. Nó vật vờ đâu đó trong thiên hà. Tiếng của Thành “kem”:
– Không biết bà Ngân biến đâu nhỉ?
Tiếng Thành khê đặc. Chắc gã vừa trút món nợ gia đình vào rượu. Tội nghiệp cho con bé viêm gan. Chủ nhật này nó sẽ đỏ mắt vì chờ đợi. Phải chi, mắt nó xanh thì tốt bao nhiêu. Nhưng biết làm sao được. Vẫn khối người chờ đợi, mắt không đỏ bao giờ.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)