Cứ thế tôi vần chị tả tơi, hết nằm lại ngồi, hết quỳ lại bò lê quanh quanh cái giường làm mền darp gì đều tung toé ngổn ngang như một bãi chiến trường. Khi tôi sắp xuất tinh thì chị như muốn xỉu chẳng còn biết gì nữa, tôi nhịp xuống kéo lên ào ạt, con cu xẹo qua bẻ lại như cái máy khoan, chừng một phút thì xuất tinh lêng láng trong lồn chị. Khi những giòng tinh khí của tôi phun mạnh ra tôi thấy chị như con thú bị đạn, run bắn lên từng hồi. Tới đó tôi chẳng còn biết gì nữa lăn quay ra ôm chị ngủ hồi nào không hay. Nửa khuya thức dậy tôi lại dày vò chị thêm một trận đã đời nữa. . . Sau trận này thì chị Tân Huê đã hoàn toàn khuất phục trước sức trai và con cặc tuyệt vời của tôi nên chị đã để người trần truồng ngủ như chết không kịp mặc quần áo hay kéo mền lên che đậy gì cả.
. . . Khi tôi thức dậy thì trời đã sáng không thấy chị nằm bên cạnh, phòng vắng tanh nên tự nhiên hơi ớn ớn, tôi mặc quần áo và đi xuống lầu. Nghe tiếng chân tôi đi xuống, chị từ trong bếp ló đầu ra nhìn tôi thật tình tứ:
Sao thức dậy sớm dậy? Ngủ nữa cho khoẻ đi em. . .
Tôi đến bên chị, chị ôm lấy tôi thật chặt rồi kề tai tôi nói nhỏ thật say đắm:
Lượm dữ quá đi thôi. . . Lượm làm chị muốn chết. . .
Tôi xiết mạnh thân thể nóng hổi của chị trong vòng tay khi con con cặc tôi ở trong quần đã trở lại cương cứng thật dữ dội. Chị thấy con cặc tôi cứng ngắc cọ lên đùi chị thì nhìn tôi đầy thán phục:
Trời ơi Lượm dữ dội thật. . . mới vừa xong đó, bây giờ chị còn gần chết mà Lượm đã cứng ngắc rồi. . . Thôi để mai đi Lượm.
Nói xong chị đi xuống bếp rồi quay lên với một dĩa trứng ốp la nóng hổi, chị nói:
Aên đi Lượm, hôm qua tới nay chắc em đói rồi. . . ăn đỡ với chén cơm nóng này đi, bánh mì hết trơn rồi mà nhà đâu có ai để đi mua.
Tới bây giờ tôi mới thấy bụng mình đói, tôi nào có ăn gì từ chiều hôm qua. Thấy tôi ăn có vẻ ngấu nghiến chị đã vào bếp bưng ra một dĩa cơm đầy và cá kho. Hôm đó tôi đã ăn một bữa thật ngon vì chưa hôm nào tôi đói dữ dội như vậy.
Trước khi tôi về, chị đã ra cửa nhìn trước nhìn sau một hồi rồi ngoắc tay làm tín hiệu cho tôi bước ra. Bước đi khá xa, khi quay lại tôi vẫn thấy chị lấp ló đứng sau cửa nhìn theo.
Tiếp tục hai hôm liên tiếp, khoảng thời gian con Hồng vắng nhà tôi đã quần tơi tả chị Tân Huê khiến chị phải đóng cửa tiệm khai bệnh nghĩ một hai ngày. Quả tình chị cũng thuộc loại dâm đãng có hạng. . . vừa mới ngắc ngư đó đó lại rần rần đòi nữa. . . chị đã đụ như chưa bao giờ được đụ và đụ như sợ ngày mai không còn được đụ nữa. . . Chị đã mê mẫn trước con cu quái đãn của tôi. Chị nói:
Sao em đụ được dữ dội vậy, con cu của em sao mà nó kỳ cục quá trời, nó làm chị muốn điên luôn.
*
* *
Đang say sưa mê mệt với chị Tân Huê thì một buổi chiều tan học trên đường về gần tới nhà bổng thấy Mận , tay xách giỏ trái cây đứng bên đường. Thấy nó tôi hết hồn chạy lại sẵng giọng hỏi nó lên chi vậy. Thấy tôi không mừng, nó làm mặt giận.
Biết mà, đâu có nhớ thương gì tới tui, giờ tui kiếm cũng muốn làm mặt lạ. . . thiệt là đồ vô tình bạc nghĩa.
Nói rồi Mận như muốn khóc, nó quay mặt đi chổ khác lấy tay quệt nước mắt. Thấy tội nghiệp quá tôi lại gần nắm tay Mận an ủi:
Không phải vậy đâu, anh nhớ Mận lắm mà, tại Mận lên không báo trước nên anh mới lựng khựng vậy đó. . . thôi đừng giận anh tội nghiệp.
Mận như đã bớt giận nó quay mặt lại nói với giọng lạnh tanh:
Tui đâu có thèm thăm anh làm chi, má tui bị bệnh phải đưa lên nhà thương quận sẵn tôi ghé tìm anh chứ bộ. . . tưởng tui vì anh mà lên đây sao.
Thấy không khí đã có vẻ hoà hoãn tôi quàng tay ôm lấy vai Mận kéo sát lại gần và hôn tới tấp lên tóc lên cổ nó làm con bé thu người lại vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay tôi, đưa tay vuốt tóc ngay ngắn lại, Mận nói:
Lượm ghê quá à. . . ngoài đường ngoài lộ mà hun hít, không sợ người ta cười cho sao?.
Tôi cười hề hề ghé sát lổ tai Mận mà nói nho nhỏ:
Thèm quá chừng đi thôi, gần hai tháng hơn rồi còn gì. . .
Mặt Mận bừng đỏ lên nhìn thấy mà thương:
Lượm cứ vậy không. . . không gặp thì thôi hể gặp mặt là lại muốn rần rần rồi.
Thương thấy mồ ai mà chịu nổi. . . chớ bộ Mận không thèm chắc?
Mận đưa tay ngắt vào vai của tôi một cái thật đau, mắt nguýt thật tình tứ:
Ngoài đường mà nói tầm xàm không à. . . Thiệt đúng là cái mặt dê chúa. . .
Nói dứt câu Mận cúi xuống cầm giỏ trái cây lên đưa cho tôi:
Trái cây mới hái buổi sớm ở ngoài vườn nhà đó, ăn đi, chắc ở trên này không có trái cây tươi như ở làng mình đâu hả Lượm?.
Tôi cầm giỏ trái cây , đưa tay bốc một trái mận thật đỏ lên cắn nhai ngon lành. . . Tôi nhìn Mận thật tình nói:
Mận này ngon thật nhưng không bằng một góc trái Mận đang đứng trước mặt anh. . . Mận biết không, bây giờ anh chỉ muốn nuốt sống Mận thôi. . .
Mận như muốn kêu lên trước câu nói cà rởn của tôi , nó vội vã nói:
Thôi Mận phải về nhà thương đây, không thôi má chờ.
Tôi nào chịu buông tha, liền nắm tay Mận lại nói:
Khoan đã ghé nhà anh một chút rồi về. . .
Thấy Mận có vẻ ngần ngừ tôi bồi thêm:
Nhà ngay đằng kia kìa, cái mái ngói đỏ đó. . . Lại một cho biết thôi rồi về ngay mà. . .
Không đợi Mận phản ứng tôi nắm tay Mận kéo đi. . .
Giờ này nhà ông Tư đâu có ai, ông Tư thì ngoài đồn cảnh sát, còn bà Tư thì ở chợ. Vừa mở cửa vào nhà là tôi kéo tuốt Mận lên gác và ngấu nghiến tuột quần tuột áo Mận ra hôn liếm tưng bừng, Mận vừa rên vừa hối:
Chơi lẹ đi anh để em còn phải về không thôi má chờ má la chết. . . lẹ lên đi anh.
Tôi vội tụt hết quần áo mình ra, cầm con cu căng cứng mà chà lên chà xuống quanh mép lồn của Mận, đôi lúc tôi để con cu của tôi vào lồn làm như sắp sửa đẩy vào khiến con nhỏ ở dưới cứ cà hảy cà hảy lên hoài , miệng nó rên lên:
Thôi mà Lượm ơi. . . để vô đại đi em chịu hết nỗi rồi. . . để vô đại đi em còn về nữa mà. . .
Đợi con nhỏ ứa nước nhờn ra chèm nhẹp và tôi cũng đã hứng chịu hết nỗi rồi tôi mới bất thần đẩy mạnh con cu tôi vào lút cán. . . con nhỏ như bị điện giật, hai tay ôm cứng lấy lưng tôi miệng rên rỉ. . . Bồng Mận ngồi dậy, tôi để hai chân nó lên vai tôi, hai tay tôi quàng ra sau ôm cứng lấy vai nó và cứ như thế tôi ở dưới nắc lên lia lịa, nắc đến nỗi con nhỏ la khản cả tiếng tôi mới xuất tinh vô lồn con nhỏ và lăn ra nằm dài xuống giường. Con nhỏ ráng bò dậy lay vai tôi hổn hển nói:
Anh dẩn em đi rửa đi anh, ướt nhẹp như vầy làm sao mà về.
Tôi mệt muốn đứt hơi nhưng cũng phải bò dậy dẫn Mận xuống nhà tắm để nó rửa ráy rồi đưa nó ra cửa để nó về nhà thương. Trước khi đi nó nói:
Ngày mai nếu mẹ chưa về, em sẽ tới nữa nghe anh.