VN88 VN88

Lồn thơm của em Út Lượm – Truyện 18+

Mận nép đầu vào người tôi giọng nhõng nhẽo nói qua hơi thở:
Ghét Lượm quá à. . . anh làm em sợ muốn chết, đâu dám gặp anh nữa. . .
Tôi đưa tay vuốt tóc Mận dỗ dành:
Tại anh yêu Mận mà. . . thôi anh không dám nữa đâu. . .
Thấy Mận êm re có vẻ chấp nhận những lời năn nĩ của tôi, tôi tiếp:
Mận còn đau không. . . thấy trong người bây giờ ra sao?.
Nó mắc cỡ trước câu hỏi có vẻ quá vào đề của tôi Mận ậm ừ một lát rồi mới nói. . . giọng thật nhõng nhẽo:
Đau thấy bà, rát muốn chết, tới hôm nay mới bớt. . . mà sao bây giờ nó ngứa quá chừng đi. . . bắt đền Lượm đó.

Nói dứt câu Mận đưa tay ngắt thật mạnh vào bắp vế non tôi khiến tôi nhảy nhỏm, Mận cười hăng hắc trước cử chỉ như con nít của tôi. Thấy có vẻ êm rồi , tôi bèn đưa tay luồn vào trong áo Mận mà xoa nắn nựng nịu hai cái vú căng tròn. Hồi đầu Mận còn rùn người lại như tỏ ý không chịu nhưng rồi chỉ vài giây sau là lặng yên, từ từ xoay người lại dựa lưng vào ngực tôi để mặc tình cho đôi tay của tôi tung hoành từ trên xuống dưới. Khi bàn tay tôi rà xuống tới mép lồn của Mận thì đã thấy ướt nhẹp từ hồi nào, tôi dùng ngón tay khều nhẹ vào mồng đốc rồi đè nhẹ lên đó miết lui miết tới, Mận chịu hết nổi nó ngồi xụm xuống thở hổn hển nói như van xin:
– Thôi đi Lượm. . . thôi đi Lượm. . . em sợ. . . em sợ. . .
Tôi như con cọp trước miếng mồi ngon nào chịu buông tha cũng vội ngồi xuống ôm chặt lấy Mận mà hôn lên cổ lên mắt mũi nó tơi bời . Thấy Mận có vẻ chịu hơi rồi không đòi về nửa tôi kề miệng vào lổ tai Mận mà hôn hai trái tai nó rồi nói nhỏ:
Bửa nay Lượm không làm Mận đau nữa đâu. . . mình đi ra chòi vịt đi. . . Lượm sẽ bú thôi chứ không làm mạnh như hôm trước đâu. . .

Nói dứt câu không đợi Mận trả lời tôi dìu Mận đứng dậy đưa Mận ra phía chòi vịt hôm trước. Có chuẩn bị hơn lần trước, tôi có thủ theo một tấm vải dầu nên khi hai đứa chui vào trong chòi là tôi vội trải ra và kéo Mận ngồi xuống. Không vội vã lật đật như kỳ trước tôi từ từ ôm Mận vào lòng rồi nhẹ nhàng đưa tay mở nút cởi áo nó ra và cuối xuống hôn, liếm, cắn, nhằn thật say mê. Thấy con nhỏ đã nóng lên rồi , tôi luồn hai tay tuột quần nó và cuối xuống liếm thật nồng nàn lên khe, lên mu lồn với những mớ lông tơ, rồi rà lưỡi tận sâu trong lồn mà ngoáy ngoáy liên hồi làm con nhỏ như muốn điên lên, tay chân quờ quạng nắm níu tùm lum. Tới lúc đó tôi cũng chịu hết nổi nên vội tụt quần xuống và nhẹ nhẹ banh rộng hai chân Mận ra rồi từ từ đẩy con cu của mình vào cái lồn ướt nhẹp nước nhờn mà cà nhắp cà nhắp. Thấy Mận không có phản ứng gì tôi tiếp tục đẩy cu mình vào sâu hơn nữa thì Mận rên đau nhưng không thụt đít lại, được thể tôi nhấn hết cặc mình vào thật lút cán và nhẹ nhàng , tôi nhấp lên nhấp xuống nhịp độ tăng lên dần dần. . . tôi nắc tới đâu Mận rên tới đó, hai tay Mận ôm cứng lấy lưng tôi , những móng tay nhọn làm lưng tôi rát rạt. Tới đây như đã hứng tình quá độ tôi không còn kềm được nữa mà nắc lia lịa đến nổi Mận xỉu lên xỉu xuống tôi mới ào ào xuất tinh tràn ngập trong người Mận. Hai đứa tôi ngắc ngư không còn biết gì nữa lăn quay ra ngũ một hồi lâu mới thức dậy mà mặc quần áo ra về.
Quả tình lần này tôi đã thật sự sung sướng, sau nầy mỗi lần nghĩ về Mận tôi đều nghĩ tới cái chòi chơ vơ giữa ruộng và đêm hôm đó, Mận cũng vậy, sau đêm hôm đó nó như không còn biết gì nữa cứ đi kiếm tôi hoài và cái chòi lại thêm nhiều đêm sóng gió bão bùng.

Ba tháng hè cứ thế trôi qua hồi nào không biết. Tuần lễ này là tuần lễ cuối cùng trước khi tôi trở lên quận nên Mận có vẻ buồn lắm, nó có vẻ buồn lắm, nó cứ quấn quít lấy tôi hoài và hối thúc tôi nói cha mẹ qua nói chuyện cưới hỏi với gia đình nó. Thật sự thì tôi thấy mình còn nhỏ quá và cũng chưa nghĩ tới chuyện lấy vợ nên cứ ậm ừ tìm cách khoái thác dài. . . Thấy vậy Mận cứ theo khóc hoài và năn nĩ tôi hết nước làm cho tôi cũng muốn điên luôn. Cuối cùng tôi cũng trấn an được Mận bằng cách là hẹn sang năm khi tôi thi trung học xong rồi thì sẽ về cưới Mận, khi đó Mận mới tạm vui.

Tối hôm từ giã để sáng mai tôi đi. Mận đã bắt tôi thề độc là năm sau sẽ về cưới Mận. Túng thế tôi cũng đành thề liều mạng, thề bất kể trời trăng mây nước gì cã. Sau màn thề thốt là một màn mây mưa ngất trời với đầy đủ tất cả những kiểu ngược xuôi, bồng bế, làm chó, làm ngựa lung tung. . .
Trời vừa bảnh sáng cha tôi đã đánh thức tôi dậy để sửa soạn đi. Khi bước chân ra nhà ngang tôi đã thấy đầy đủ cha mẹ tôi và các chị bên mâm cơm bốc khói . Mẹ tôi nói:
Thôi ăn cơm đi rồi còn ra bến xe cho kịp giờ. . . Sáng nay mẹ chắc bến xe đông lắm vì đã hết hè.
Từ giã mẹ và các chị , cha con tôi trực chỉ bến xe. Khác với những năm trước năm nay cha tôi nói tôi đã lớn rồi nên ông không phải đưa tôi lên tận quận nữa mà chỉ đưa tới bến xe mà thôi. Trước khi xe chạy ông dúi cho tôi một mớ tiền và nói xài kỹ kẻo khi cần thì không có. . .
Xe rời bến chạy đã khá xa tôi còn thấy cha tôi đứng nhìn theo.
Ngồi trên xe lam suốt con đường, tôi hết nghĩ tới Mận lại nghĩ tới chị ba Huệ mà lòng thấy nôn nao buồn vui lẫn lộn.
Xe tới quận khoảng mười giờ sáng, lòng lâng lâng, tay xách giỏ trái cây tay ôm bịch quần áo tôi rảo bước về nhà ông Tư.
Chị ba mừng rở vô cùng khi thấy tôi trở lên quận, chị hỏi tôi ăn gì chưa, có cần chị nấu cơm liền cho ăn không, lòng tôi như ấm lại trước những cữ chỉ săn sóc đầy yêu thương của chị.
Sau ba tháng, nay gặp lại tôi thấy chị ba sao đẹp quá, đẹp hơn hết những đứa con gái mà tôi đã gặp. Nước da chị trắng bóc mịn màng , đôi môi đỏ mọng hình trái tim đầy quyến rũ và nhất là thân hình thì thật là vừa vặn, không thô như chị hai Hường, hay thấp quá như nhỏ Mận. . . thân hình chị ba Huệ đúng là thân hình lý tưởng, tôi nghĩ chắc chị mặc áo dài là hạng nhất chứ không thể ai hơn.

Sau những chuyện mây mưa trăng nước chị ba đã buồn buồn cho tôi hay tin là cảnh sát tỉnh đã bắt được nguyên đám đã làm hại chị mấy tháng trước và tháng tới này sẽ có phiên xử. Chị nói:
Tại ba chị muốn xử rồi nhốt tù tụi nó chứ chị chỉ muốn cho êm chuyện luôn, chứ ra toà rồi báo chí làm rùm lên càng thêm mắc cỡ. . . Chị nói hoài mà ba chị không nghe, ông nói phải cho chúng đền tội.
Em không hiểu bọn đó người ở đâu, sao rành rẽ ở đây mà canh chị ở ruộng bắp?.
Bây giờ mới biết ra là trong đám có thằng Kiệm dân ở quận mình ngày trước nó theo chị mà chị không chịu, sau này nó đi nghĩa quân trên tỉnh. Cả đám đó là nghĩa quân tỉnh hết đó. Thằng cằm có thẹo là trung đội trưởng nghĩa quân đó.
Tại sao mà bắt được tụi nó vậy?
Chị cũng không rỏ nữa, nhưng nghe nói đâu là một tên trong đám bị thằng trung đội trưởng cằm thẹo xử ép nhốt tù, sau đó nó đi tố cáo cho an ninh tỉnh nên cả đám mới bị bắt. Nói tới đây chị ba lại gần nắm tay tôi rồi với giọng thật buồn, chị nói:
Tuần sau chị sẽ lên nhà chú chị ở Sài gòn, ở luôn để học may. Má chị nói ở quận này ai cũng biết chuyện nên chị sẽ khó lấy chồng, bà muốn chị lên trên đó học may rồi nếu gặp được người nào tốt thì má chị gả luôn.
Tôi bàng hoàng trước tin đó, mặt mày buồn so, chưa biết phải nói gì trong lúc này thì chị ba hỏi tiếp:
Chị đi rồi Lượm có buồn không?.
Trước câu hỏi hơi đột ngột này tôi đã xúc động thật sự nên nhào đại vào ôm cứng lấy ba Huệ mà sụt sịt khóc như con nít:
Chị ba đừng đi, chị ba đừng đi nghe chị.

Chị ba cảm động và bối rối trước những hành động kỳ lạ của tôi nên hai tay đã ôm cứng lấy tôi hồi nào không hay, mắt chị đỏ hoe như muốn khóc. Hai đứa tôi cứ mê mẩn ôm nhau như vậy một lúc khá lâu thì có tiếng người gọi ngoài cổng làm hai đứa bừng tỉnh . Buông chị ba ra tôi vội chạy ra ngoài thì thấy ông phát thư đang đứng chờ để phát bức điện tín. Chị ba vội vàng xé ra đọc thì đó là điện tín của chị hai nói chị đã bị xảy thai phải nằm bệnh viện . Tôi chạy như bay ra chợ cho bà Tư hay và phụ bà dọn hàng để bà kịp đi lên tỉnh. Khi ra khỏi chợ , bà Tư kêu tôi chạy ngang đồn báo cho ông Tư hay. Chừng nửa giờ sau ông Tư về tới và chở bà Tư ra bến xe , xong ông trở về dặn dò chị ba công chuyện rồi trở ra đồn. Khi ông đi rồi chị ba cho biết là sáng mai ông Tư sẽ lên tỉnh.
Bàng hoàng trước những sự việc nên hai đứa tôi quên mất những nóng bỏng buổi sáng. Chị ba lo dọn dẹp nhà cửa và sửa soạn những thứ cần thiết để ngày mai ông Tư mang đi. Còn tôi thì lo xếp những trái cây từ nhà mang lên để lên bàn rồi leo lên gác nằm nghĩ.

Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm là đã thấy ông Tư và chị ba thức dậy từ hồi nào rồi, chị ba đang sửa soạn hàng lý để ông Tư mang đi, ông Tư thì đã mặc quần áo xong, đang mang giày. Thấy tôi bước xuống ông Tư nói:
Lượm đi rửa mặt rồi xách phụ chú mấy túi này ra bến xe.
Tôi lật đật rửa mặt, thay đồ theo ông Tư đi ra bến xe. Về tới nhà thì đã thấy chị ba chờ sẳn ở phòng khách. Chị nhìn tôi cười thật tươi rồi nói:
Sáng thức dậy lo đưa ba chị đi chắc giờ đói bụng rồi phải không?. Có nồi cháo trắng trên bếp kìa ra ăn cho khoẻ.
Tôi ghẹo chị ba:
Aên cháo mà sao khoẻ nổi. Chị ba hại không à. . .

VN88

Viết một bình luận