VN88 VN88

Lồn thơm của em Út Lượm – Truyện 18+

Cẩm Linh có vẻ thích thú:
– Ủa, anh cũng biết là má lớn má nhỏ hả. Anh biết không, người Tàu hay lấy nhiều vợ, mà người Tàu cưng vợ lắm đó nghe. Vợ lớn là má lớn, vợ nhỏ là má nhỏ. Anh Lượm có mấy má nhỏ vậy?
– Ừ. . ừ. . Anh có nhiều má lắm. . . Nhưng mà anh không thích chơi cái kiểu này đâu.
Yến Vân dỗ dành:
– Anh thử đi. . . Anh trả nhiều tiền quá mà không chơi uổng lắm.
Cẩm Linh cũng ngọt ngào dụ dỗ:
– Anh Lượm chơi đi. . . Một hồi Cẩm Linh cho anh cọng lông ngỗng.

Tôi nhăn mặt:
– Cái gì? Anh lấy cọng lông ngỗng làm cái gì? Cẩm Linh chạy lại thì thầm vào tai tôi. Nghe ra, tôi bỗng cười khà khoái chí. Vả lại tôi vừa được hai dọc thuốc phiện, người nó cũng phiêu dièu. Ừ, thử thì thử, sợ cái quái gì. Dejoir lại bồi thêm một
câu:
– Anh không dám chơi con ngỗng hay sao? Tụi Mỹ đến đây cũng khoái chơi kiểu này lắm đó anh, mà tụi nó không thích chơi ngỗng, tụi nó khoái hơn con vịt. Bởi vậy tụi nó hay nói câu: “Fuck a duck”. Anh có muốn thử con vịt không?
Cẩm Linh háy DeJoir môt cái:
– Thôi đi con đầm lai. Cứ nói dỡn hoài, một hồi tao méc má Hai à mày.

Lúc này tôi đang hăng máu, sẵn sàng thử mọi thứ, lại đtrợc thêm 3 nàng khuyến khích. Tôi hiên ngang tiến tới. Bên kia vách người đàn bà nắm chặt cổ và cánh con ngỗng dí đít nó vào lỗ hổng vách. Tôi thọc cặc thảng vào. Bên kia người đàn bà bẻ cổ con ngỗng. Con ngỗng đau đớn vặn mình, đập cánh kêu chí chóe đít nó co thắt, bóp nghiến liên hồi làm cặc tôi sướng kinh khủng. Dù có sướng thật nhưng trò chơi này làm tôi ghê sợ, dù có thuốc trợ tôi cũng không chơi nổi nữa chỉ vài giây sau là cặc lôi lại xìu xuống. Thấy tôi không còn hứng, 3 nàng dẫn tôi trở về căn phòng đầu tiên. Ôm 3 tấm thân trần truồng tuyệt mỹ trong tay tôi ngậm ngùi tự hỗi, tại sao xã hội lại đầy rẫy bất công. Những ngtrời con gái đẹp như thế này sao phải đi làm một nghề hạ tiện nhất thế gian để cho những người đàn ông lắm bạc nhiều tiền nghĩ ra nhiều kiểu làm tình bệnh hoạn, chà đạp lên nhân cách người phụ nữ. ‘l’hẩy tôi im lặng, Cẩm Linh có vẻ lo:
– Anh Lượm à, anh buồn gì tụi em đó. Có buồn gì anh cho tụi em xin lỗi, anh đừng mét má Hai, má Hai chưởi tụi em tội nghiệp nghe anh.

Tôi lắc đầu bảo cho Cẩm Linh biết là tôi không có gì phiền lòng hết. Thấy đầu vú của nàng ở ngay trước mắt tôi bèn ngậm lấy mà nút. Một vị ngòn ngọt, nhạt nhạt tiết ra ở đầu vú nàng. Tôi sửng sốt:
– Cẩm Linh, em có con nhỏ hả?
Cẩm Linh gật đầu:
– Dạ, con em mới có 4 tháng hà.
– Vậy em để con ở đâu?
– Em để ở nhà cho má em nuôi.
– Em đi làm em có nhớ con em không? Em có buồn không?
Cẩm Linh hon nhiên:
– Buồn gì mà buồn. Không có tiền nuôi mẹ, nuôi con mới buồn. Không có cơm ăn mới buồn. Cẩm Linh lại ôm vú, nặn đầu vú vào lỗ cặc tôi.
Năm, ba tia sữa nhỏ li ti phun nhẹ thật ấm vào đầu cặc tôi Cẩm Linh cười sặc sụa:
– Đó Anh Lượm lại ra nữa rồi nè.
Tôi lại hỏi tiếp
– Vậy còn chồng em đâu?
Bây giờ giọng Cẩm Linh mới thoáng vẻ buồn:
– Em hổng có chồng. Thằng bồ em nó lấy em rồi nó bỏ. Thôi, trời cho em bao nhiêu em hưởng bấy nhiêu, có muốn vươn lên cũng không nổi đâu anh.

Lòng tơi tự nhiên nẳng nặng một nỗi buồn nhè nhẹ. Tôi bảo các nàng mặc quần áo vào rồi cùng tôi ngồi chơi bài cào cho đến khi chị Thu Hà đến đón tôi Trước khi tôi về, Cẩm Linh gói cho tôi 2 cọng lông ngỗng, thứ lông ống ở đuôi ngỗng với một lọ mật ong nhỏ. Cẩm Linh nói:
– Anh dùng cái lông ngỗng này chấm vào mật mà quét lên ngực lên lồn các cô rồi liếm là hết sẩy.

Mải ham chạy thco với những thú vui xác thịt mới mẻ nên thời gian đã đi qua thật lẹ và chỉ còn hơn một tháng nữa là tôi thi ra trường. Thời gian này Lài cứ theo nhầc nhở tôi hoài: “Lượm lo học đi nghe, chỉ còn vài tuằn nữa là thi cuối khóa rồi đó tuằn này nhớ đừng đi chơi nữa nghe. . . ” “Lượm ráng học đi chớ không lỡ rớt thì kỳ cục lắm đó. . ” “Lượm ơi ráng đi chớ không ba má Lượm buồn lắm đó”. . .

Trước sự săn sóc đầy thương yêu của Lài tôi đã như tỉnh ngủ, chúi đầu vào việc học hành và kết quả ngày ra trường của tôi tương đối cũng khá khiến Lài vui mừng khôn xiết.
Buổi sáng lãnh bằng là buổi trưa tụi tôi lên xe về làng ngay. Ba mả tôi và má Lài mừng lắm tổ chức ăn mừng tưng bừng rộn ràng cả xóm. Tôi cũng như Lài thật hãnh diện sung sướng trước sự vui mừng của gia đình và sự ngợi khen của làng xóm.

Từ ngày tôi về làng, Mận đã đi xa nên chẳngcòn ai để mà nheo gì nữa. Nghe nói từ ngày tôi qua Vĩnh Long học sư phạm thi Mận thấy khỏ mòi giữ được chân tôi nên đã xin cha mẹ lên Mỹ Tho học nghề uôn tỏc và nghe đâu hiện đang hành nghề ở Mỹ Tho.

Chuyện Mận coi như đã êm, tôi thật thoải mái hẹn hò với Lài ttrng bừng ở chòi vit, ở ụ rơm và ở bờ sông buổi tối. Khác hơn những lần ở Vĩnh Long cũng như ở làng năm trước, bây giờ tôi và Lài đã văn minh hơn, Lài đã uống thuốc ngừa đàng
hoàng nên hai đứa tha hồ mà thỏa mãn khôngcòn e ngại lo sợ như lúc trước nữa.

Thời gian ở làng chờ đợi sự vụ lệnh đi nhận nhiệm sở tôi thầm nghĩ và hẹn với lòng là thôi không bay nhảy hoang đàng nữa, chỉ vui thú hoan lạc với Lài mà thôi. Nhưng mọl chuyện đã không như tôi nghĩ, nó rối mù lên làm tôi thật khó xử.

Chuyện bắt đầu từ hôm tôi mang một xấp vải KT trắng tới tiệm may của Hiền nhờ may một cái áo sơ mi để mặc cho nó lịch sự ngày đi nhận nhiệm sở Hôm đó tôi tới tiệm Hiền vào buổi trưa nên tiệm vắng người. Thấy tôi Hiền vui vẻ đón chào rồi kéo ghế mời tôi ngồi. Mở đầu câu chào hỏi Hiền phá tôi ngay:
– Ông thầy giáo hôm nay tới tiệm tui làm gì đây sao không dẫn cô giáo đi với?

VN88

Viết một bình luận