Chị Thu Hà đứng dí sát lồn vào mặt tôi cho tôi bú. Lan cưỡi tôi, ngồi chà chà môi lồn và mòng đóc trên sống lưng, xương gáy tôi. Xuân và chị Bạch Diệp lòn đầu dưới bụng tôi, người bú vú, người bú cặc. Chị Minh Nguyệt bành lỗ đít tôi ra, cho 2 ngón tay vào mà thọc. Chị Thanh Quang quỳ sau hai chân tôi, tay nâng hai trứng dái, ngậm trong miệng rồi nhả ra, roi nút, rồi liếm, ôi thôi. . . tôi muốn chết. . . thần kinh tôi thác loạn, thần hồn lôi đão điên. Họ thích thú sống loạn yêu cuồng với tôi suốt đêm. Tôi xuất đến 5, 6 lần. Bảy giờ sáng tôi lăn ra ngủ như chết mặc kệ cho họ bú mút, chọc quê khều móc, con cặc của tôi vẫn dịu dàng nằm sát một bên bụng, cùng tôi chìm trong một giấc ngủ bình yên vô tội.
Những ngày kế tiếp tôi bi lạc vào mê hồn trận. Tôi không ý thức đựợc thời gian. Ban ngày cùng họ đi ăn chơi, thăm mọi thắng cảnh mà ngtrời tôi nhẹ bỗng, chân bứớc lâng lâng. Hễ có tí thì giờ nào là mắt tôi xụp xuống ngủ bù. Nhtrng cứ tối đến là mắt tôi lại ráo hoảnh. nhìn những thân hình liêu trai yêu mị chờn vờn trước mặt, những đòi hỏi dục tình lại ngổn ngang chổi dâv. Tôi hôn, tôi bú, tôi đụ đến tê mê cảm xúc. Tôi tưởng mình như một đấng quân vương vĩ đại. một vị thần tối cao của tình yêu đang ban phát rộng rãi, gieo ơn mưa móc xuống cho đám phi tần, đám đàn bà hèn mọn đang đói đụ khát tình.
Trời Đà Lạt ẩm ướt. Ngoài phố tiếng người gọi nhau ríu rít, những bước chân đập dồn dưới ánh điện vàng. Trong những bộ quần áo mùa lạnh. những mảnh áo mímteau. pardessus. khăn lạnh quần cổ thiên hạ rủ nhau đi tắm nước nóng. Qua
khung cửa kính, cửa chớp mờ đục, tôt thấy nhũng hàng thông lao chao. uốn lả theo tiếng gió rít. Tôi hạnh phúc biết bao. tôi có phước biết bao trong ngôi nhà sang trọng. lrong càn phòng ầm cúng có tiếng lửa tí tách reo vui. chung quanh
mình có những tấm thân vệ nữ sẵn sàng bốc lửa đốt tôi thành bụi. Tôi là Út Lượm lạc lối đào nguyên, và Út Lượm bảnh lắm cứ miệt mài giao hoan với bầy tiên nữ. chẳng còn thiết gì đến lối về trần.
– Này. làm gì mà ngồi thừ người ra vậy?
Đang miên man suy nghĩ , Xuân và Lan đến ngồi cạnh tôi. một ả vỗ vai. một ả thì thầm:
– Lượm coi mấy bà già giết giặc kìa.
Tôi quay nhìn. Chị Minh Nguệt đan nằm phơi lồn trên ghế fauteuil, năm ngón tay chị nhảy múa trên mu lồn mình. Tiếng nhóc nhách bèm bẹp phát ra theo ngón tay chị kéo ra thụt vào. Bà này có tật thích vân vê lông lồn. Lồn chị mỏng, lông thưa nhưng chị vân vê hoài đến nỗi nhỏ Lan phải nói:
– Chị M inh Nguyệt à. chị mà cứ xoắn lông chị hoài một hồi nó rụng hết, lồn chị láng trơn như mông bà vải đó nghe.
Chị Minh Nguyệt cười hì hì:
– Xoắn lông vậy mà đã lắm đó em. Mà cái con nhỏ này liến khỉ, mày thấy mông bà vải hồi nào mà mày biết?
Lan cười hắc hắc:
– Hồi nhỏ em thường nghe người ta nói gì gì. . . láng như đầu ông sư, trơn như mông bà vải. Đầu ông sư thì em thấy, mà mông bà vải thì chưa. Nhà em ở dưới miệt Bà Quẹo em cùng với mẩy đứa bạn lí lắc đi xuống mấy cái am, mấy cái chùa đó lén coi bà vải đi tắm, mà thiệt mông bà vải láng trơn đó chị à.
Chị Thu Hà lắc đầu:
– Đã là đàn bà thì mông ai cũng trắng trẻo mịn màng, trừ những người đít thâm, cứ gì bà vải đít mới láng. Thôi, đừng kéo những người tu hành đó vào những chuyện tục tĩu bậy bạ tội chết Lan ơi.
Lan nhún vai:
– Thì chị Minh Nguyệt hỏi em trước chứ bộ.
Chị Thu Hà nằm nghiêng trên gitrờng đọc sách, hai chân dài khép lên nhau, chiếc xì líp ôm gọn vòng hông, màu trắng mỏng hiện mờ mờ thẹn thuồng hai cánh thẹp đậm màu giữa khuôn hình chữ V thật hấp dẫn. Tôi bồi hồi trong dạ. muốn
nhào lại ôm chi liền thì nghe tiếng thở của chị Bạch Diệp. Thì ra chị Thanh Quang đang âu yếm nựng chị Bạch Diệp. Chị Thanh Quang đưa những ngóntay dài chạy lừ cổ xuống ngực chị Bạch Diệp. Vẽ vòng vòng chung quanh đầu ngực rồi ngửa bàn tay nâng bộ ngực chị Bạch Diệp bóp nhẹ như người nhồi bột bánh. Tay trái lần xuống bẹ strờn, xuống bụng, tay phải vân vê hai đầu vú chị Bạch Diệp ngửa hẵn cổ ra trong một tư thế cầu khẩn mong chờ. Chị Thanh Quang ngậm một đầu vú và vói tay ra sau cởi khóa sú- chiêng của mình. Vú chị bung ra, to như hai trái btrởi, tròn và đẹp ơi là đẹp. Một cái vú đó mà đè vào mặt tôi cũng đủ làm cho tôi nghẹt thở. Tự nhiên tôi cảm thấy cặc mình nở to thêm, ngã rạp trên đùi mình run run, ntí ng nẩy từng chập khi trông thấy hai cặp vú cọ sát vào nhau. Chị Thanh Quang dùng ngón trỏ của mình miết dài xuống khe lon chỉ Bạch Diệp. Chị Bạch Diệp không còn biết gì đến ai, chị rên dài nhưng tiếng rên tắc nghẹ. Chị đã lạc vào một thế giới khác, thân hình chị vặn vẹo oẳn oại theo ngón tay chị Thanh Quang như mình rắn nhịp nhàng múa lượn theo điệu sáo mê hồn của người luyện rắn. Chị Thanh Quang lại nâng vú mình ấn vào lồn chị Bạch Diệp mà lắc. Chị Bạch Diệp thả ra những tiếng thở, tiếng rên sắc, gọn, gấp gáp. Chị quờ quạng lẩy tay mình úp trên mu lồn chị Thanh Quang, rồi thọc sâu mấy ngón tay vào, nơi đó ứa ra từng giọt mật tình đắng đặc. Thấy họ hứng tình như vậy cặc tôi đang bị ép chặt trong quần cũng cuống quít cựa quậy. Mấy ma nữ thích thú ngồi ngó, roi bỗng nổi cơn míng lồn hè nhau khiêng tôi lên giường. Tôi nẳm lăn dang rộng chân tay bảo các nàng:
– Đó các bà muốn làm gì tôi thì làm đi.
Mấy ma nữ cừơi ré lên. Chị Thu Hà ngồi ngay trên mặt tôi bành lỗ lồn ra cho tôi bú. Chị Bạch Diệp ngồi đâu ltrng lại vớl chi Thu Hà nhét cặc tôi vào lồn mình mà nhiP. Cột buồm của tôi nhấp nhô theo từng nhịp nhấp nhổm của chị Bạch Diệp. Lan và chị Minh Nguyệt ngồi dạng chân nơi góc giường bên phải. Xuân và chị Thanh Quang cũng, ưỡn bụng phơi lồn nơi góc giường bên trái. Chung quanh, trên dtrới mình tôi có tới 6 cái lồn đỏ hoe. Chỉ nửa tích tắc là tôi biết minh phải làm gì. Hai bàn tay, mỗi bàn hai ngón tôi thọc vô lồn Xuân, Lan mà móc, mà thọc, mà khều. Hai bàn chân tôi xoay ngang, xeo xéo, ngoáy, ngoắc~ cào cào vào lồn chị Thanh Quang và Minh Nguyệt. Hai ngón chân cái xoay xoay, dí dí vào 2 cái hột le đang nứng nẩy đợi chờ. Chị Bạch Diệp thụt cặt tôi trong lồn chị một hồi, rồi xoay lại ngời đối mặt với chi Thu Hà mà lắc đít trên mặt tôi. Chị Thu Hà cũng vừa xoay ngtrời lại nâng mông đít lên cao, bành lỗ đít ra cho tôi ngoáy lưỡi vào. Lỗ đít chị hờng hồng, trông nhtr ngôi sao nhiều cánh. Ltrỡi tôi ngoáy mãi
vào chị lịm người đi, miệng hắt ra những tiếng than dài:
– Lượm ơi. . . Lượm ơi. . . Chị strớng làm sao. . . Ôi
Mấy ma nữ ngồi ở góc giường không được thỏa mãn như hai ngtrời ngồi trên bụng tôi bèn hè nhau bịt mắt tôi lại rồi thay phiên nhau đụ tôi, bú tôi tới tấp.
Đêm hôm đó ngũ giác của tôi được chiều chuộng tràn trề. Mùi lồn, mùi cặc, mùi đụ quyện đầy không khí, một tu)m lễ sau chưa chấc đã phai. Tôi hít đằy buồng phổi, cái mùi hăng hăng mằn mặn ấy làm tôi không biết phải trái gì nữa mà chỉ
hành động theo bản năng.
Một tuần lễ trên thành phố Đà Lạt mù sương tôi đã được đụ đéo thỏa thuê, mặt mũi tôi phờ phạc, lưỡi muốn thụt lại, long cả đầu gối, lưng sắp gãy, đầu cặc gần lột da nhưng mà bảo tôi ở lại thêm một tuần nữa tôi cũng vỗ tay chiu liền. Đụ chẵng nổi hay không cần đụ, nội chỉ nhìn những tấm thân trần truồng bốc lửa, tôi cũngđã đời, khoái chí như đã sống đủ một đời người.
Mùa Xuân năm 1973, hai cô nàng Lan, Xuân bỏ học ntla chừng rủ nhau đi lấy chồng. Xuân lẩy một tay bác sĩ quân y, còn Lan lấy một tay thẩm sát viên cảnh sát. Hai ả chỉ báo qua loa cho tôi biết và hứa nếu có dịp sẽ gặp lại để cùng nhau vui thú. Chị Minh Nguyệt theo chồng đi nhận chức tỉnh trưởng một tỉnh ở miền Trung. Thế là Sàigòn vắng đi một số cái lần khoái đụ. Tôi cũng ít gặp vợ chồng chị Thanh Quang vì họ nhảy ra hô hào chính trị, liên hiệp hòa giải gì đó, nên họ rất bận. Anh Nghĩa cũng nhảy ra chính trường, thườngvấng nhà luôn, lại còn chạy chọt áp phe nhiều thứ. Chỉ còn tôi và chị Thu Hà mỗi cuối tuằn vẫn quấn quít bên nhau.
Chị Thu Hà đưa tôi đi chơi khắp nơi. Những nhà hàng nổi tiếng nhất. Những khách sạn đất tiền nhất. Những vũ trường ttrng bừng nhất. Những động điếm sang trọng nhất. Chị bỏ tiền cho tôi chơi gái, cho tôi được hưởng thụ. Tôi có hỏi lý do gì chị tử tế với tôi như vậy. Chị trả lời:
– Những lúc làm tình với chị, thái độ của em quý mến, trân trọng chị vô cùng. Chị rất cám ơn em. Mình cùng sống trên một quê hương, một miếng đất nhưng có hai cuộc sống khác biệt. Em đang còn trẻ, lại đẹp trai, có khả năng làm tình dữ dội, lại biết quý trọng đàn bà, sau này sẽ chẵng có ai phụ em đâu. Chị tiếc rằng chị đã sinh ra trước em nhiều lắm. Tình hình đất nước như thế này có lẽ chị sẽ đi xa.
Khuôn mặt chị Thu Hà ưu tư. Giọng chị buồn như lời trối trăn. Tôi ngậm ngùi hỏi:
– Chị sắp đi đâu? Em sẽ không bao giờ được gặp chị nữa sao?
Chị Thu Hà cười buồn:
– Em đừng bận tâm gì về chị. Chẳng ai biết được ngày mai thế nào. Mình gặp nhau lúc nào hay lúc ấy, nhưng tấm lòng của em lúc nào chị vẫn ghi nhớ.