Những ngày cuối tuần ăn chơi ngẩt trời ở Vũng Tàu chấm dứt, tụi tôi về tới Vĩnh Long lúc chín giờ tối ngày Chủ Nhật. Sau khi chia tay Lan Xuân, tôi lật đật đi kiếm Lài. Lài mừng rỡ vô cùng khi thấy tôi tới thăm, Lài đã đem từ quê lên cho tôi đủ thứ nào là bánh tét, nào là bánh bông lan bánh bò nước dừa và bao nhiêu là trái cây. Tôi đã làm một bụng no nóc các loại bánh rồi ăn một hơi ba bốn trái mận ngọt thơm phtrc rồi mới chịu ngừng, Lài thấy tôi ăn ngon lành thì thích lắm, cô bé đã đưa tôi đem về nhà cả giỏ thức ăn. Trước khi tôi bước chân ra cửa Lài dặn dò:- Về ngủ sớm đi Lượm, mai đi học rời đó. Trên đường về tôi vui thật vui và thương Lài thật nhiều. Tôi nghĩ mình là người có phước mới được Lài. Sau chuyến đi Vũng Tàu về tôi nghĩ như vậy coi như đã quâ đủ rồi nên lầng quầng ở Vĩnh Long với Lài chứ không nghĩ tới chuyện đi đâu nữa, Lài mừng lầm khi thấy tôi ở nhà liền 2, 3 tuần liên tiếp nên săn sóc lo lắng cho tôi hết mình. Thế nhưng các bà nạ dòng ở trên Sàigòn nào có để yên cho tôi đâu Buổi trưa thứ năm tuần đó tôi đang ngồi trong thư viện thì Xuân lại bên đưa cái thơ nói chị Thu Hà hẹn tôi tuần này lên Sàigòn để đi Đà Lạt với các bà bạn của chị. Trong thtr chi nói chuyến đi này chi sẽ giới thiệu thêm cho tôi biết một ngtrời bạn gái của chi nữa, chi hứa hẹn chuyến đi Đà Lạt này sẽ làm cho tôi thích thú nhiều. Nhận được thư tôi chần chừ nửa muốn đi nửa không, nhưng rồi nghĩ tới Đà Lạt nên thơ và những thú vui xác thịt mới mẻ nên tôi quyết định ra đi. Lài biết tin cuối tuần tôi sẽ đi chơi thì buồn lắm nhưng không cản. Lài nói:- Lượm đi chơi thì đi nhưng đừng đam mê là được. Nhưng nhớ là đi chuyến này rồi nghỉ nghe vì sắp tới ngày thi ra trtrờng rồi đó.
Trước sự thương yêu đầy bao dung của Lài tôi thấy mình hồ thẹn không xứng đáng với Lài chút nào cả. Buổi chiều thtt năm trtrớc khi tôi cùng Lan Xuân lên xe đò về Sàigòn tôi thấy Lài đạp xe ngang qua bến xe mặt buồn thật buồn. Lên tới Sàigòn tụi tôi kéo nhau về Thủ Đức liền, chị Thu Hà đã đón chúng tôi thật vui vẻ và dẫn vào giới thiệu ngtrời bạn mới của chị cho chúng tôi. Đó là chị Bạch Diệp. Theo chị Thu Hà giới thiệu thì chị Bạch Diệp là một kỹ sư hóa chất học ở Tây Đức về hiện đang làm cho một hãng xăng lớn ở bên Thủ Thiêm. Chị Bạch Diệp cũng cùng chạc tuổi với chị Thu Hà nhưng vẫn chưa lấy chồng. Nói về nhan sắc thì chị không đẹp bằng chị Thu Hà nhưng dáng dấp chị có vẻ trẻ trung, ttrơi mát đây nht. ra sống hơn, chỉ nhìn sơ qua đôi chân dài và chiếc ngực căng cứng vươn lên đầy ngạo nghễ của chị là thấy đã muốn nóng người lên rồi.
Thành phần tham dự chuyến đi Đà Lạt này có: chị Thu Hà, chị Minh Nguyệt, chị Thanh Quan, chị Bạch Diệp. Lan Xuân và tôi. Trước khi xe khởi hành chị Thanh Quan vừa cười và nói:
– Chuyến này đi sáu mái mà có một trống. Chắc khi về phải khiêng Lượm quá.
Cả bọn ctrời ồ lên thật vui vẻ làm tôi ngượng quá nhưng cũng ráng kên:
– Chưa chắc đâu nghe mấy chị, gà trống này là loại gà nòi đá độ, đá ngày đêm sáng tối vẫn ngon lành như thường đó.
Chị Minh Nguyệt nhào vào:
– Thật đó, sáu công chúa mà chỉ có một phò mã thôi thì làm sao mà chiu nổi, khi nào cảm thấy chịu đời không thấu thì dong hai tay lên đầu hàng nghe, đừng ráng lắm mà tiêu luôn đó nghe.
Thấy tôi lúng túng chưa biết trả lời sao, Lan giải vây:
– Thôi đừng đấu khẩu nữa để dành strc tối nay lên tới Đà Lạt mình thử hùng.
Xe chúng tôi đi hôm nay là một chiếc xe Opel loại lớn dùng để chở gia đình nên 7 mạng ngồi vẫn thoải mái. Ngtrời lãnh nhiệm vụ tài xế là chị Thanh Quan . Nhìn thân thể đồ sộ của chị ngồi trên tay lái tôi cảm thấy vững vàng vô cùng.
Sauk hi ngừng ăn trửa ở đỉnh Định Quán xe chúng lôi trực chỉ Đà Lạt. Xe qua khỏi đèo Bảo Lộc trời trở nên mát lạnh thật dễ chịu y như chúng ta đang ở ngoài nắng mà bứơc vào một gian phòng máy lạnh. Chị Thu Hà nói:
– Lên tới đây là thấy Đà Lạt trước mặt rồi. Ở đây tha hồ cho Lượïm lội đèo lội suối. . .
Nói xong chị nhìn tôi cười thật tươi mắt nheo lại như chế dìễu:
– Mà Lượm đi có một mình thế này thì chắc phải bò lên đèo lên dốc chứ còn sức đâu nữa mà leo với trèo.
Tôi nhìn chị tỉnh bơ nói:
– Chưa nhập trận chưa biết bên nào thua, chị không thấy trong phim đó sao, chỉ cần một hai tên biệt kích cũng có thể đánh sập cả một cái đồn cấp tiểu đoàn . . . chị yên trí chờ xem hồi kết cuộc.
Thấy tôi có vẻ hăng quá chị Bạch Diệp sáng giờ ít nói bây giờ bổng lên tiếng:
– Nghe quảng cáo Lượm lâu rồi hôm nay phải thử tài của Lượm xem có đúng như lời đồn đãi không, ráng lên nghe Lượm. . .
Chuyện vãn thêm một hồi nữa thì xe lên đèo Đà Lạt và từ từ vào thành phố. Xe chạy vòng vo một rồi thì ngừng trtrớc một biệt thự thật lớn có hàng rào bao quanh. Chị Thanh Quang bóp còi xe thì một ông già từ trong nhà chạy ra mở cửa và xe chạy thảng vào trong sân. Chị Thu Hà bước xuống đầu tiên hỏi han công chuyện với ông lão quản gia, rồi giới thiệu với tụi tôi:
– Đây là ông Tư quản gia của gia đình tôi, người đã giữ và chăm sóc biệt thự này gần hai chục năm nay từ ngày ba má tôi chưa mất.
Ông lão quản gia tuy ngtrời có vẻ gầy ốm nhưng trông còn có vẻ rắn chắc lắm. Ông nhìn chị Thu Hà nói:
– Hôm nay cô về nhà mà sao không thấy cậu Nghĩa. . . Tôi đã lo ntrớc nóng đầy đủ trong phòng tắm rồi mời các cô và cậu vào tắm cho khỏe rồi ra ăn cơm.
Buổi tối hôm đó sau khi tấm rửa cơm nước xong xuôi tụi tôi rủ nhau ra cafeTùng uống cà phê.
Buổi tối ở Đà Lạt thật dễ thlrơng, nam thanh nữ tú diễu lui diễu tới đầy đtrờng trong những bộ quần áo lạnh thật hợp thời trang chẵng khác gì những cảnh đường phố ở Âu Châu mà tôi thấy trên phim ảnh.
Về tới nhà thấy còn sớm quá, tụi tôi quây quần bên lò sưởi trong phòng khách uống trà ăn bánh ngọt nói chuyện gẫu. Tới khuya mọi ngtrời đã bắt đầu buồn ngủ chị Thanh Quang đtrng dậy nói với tôi:
– Bây giờ là tới giờ của chị em tui bàn soạn sắp xếp chương trình cho buổi ra quân đầu tiên. Vậy xin mời Lượm đi sang phòng khách ngồi nghe nhạc 20 phút, khi nào xong tụi tui sc mời Lượm trở lại.
Tôi đứng dậy theo chị Thu Hà sang phòng khách. Chị Thu Hà đã mở nhạc cho tôi nghe trước khi chị trở về. Ngồi một mình trong phòng khách tôi nôn nóng trong lòng không biết mấy mợ này bày trò quỷ quái gì đây.
Đang suy nghĩ lung tung thì Lan xuất hiện miệng cười thật tươi nói:
– Mời hiệp sĩ đứng dậy và sửa soạn ra chiến trận.
Tôi đứng dậy theo Lan đến một phòng khá lớn. Vừa bước chân vào phòng là đã nghe mấy bà nhao nhao lên dặn nhau:
– Phải làm đúng như đã bắt thăm nghe. Không được ai phá ngang hết đó.
Tôi quýng quáng chẳng biết họ sẽ làm gì thì mấy dâm nữ nhào tới đè tôi ra vần như vần củ khoai. Tôi y như con kiến. . . Con kiến đi kiện củ khoai. Tôi đâu có thèm kiện ai. Tôi còn khoái chí tử nữa.
Chị Bạch Diệp cất tiếng hối. . . Họ đẩy tôi ngã bổ ra giường, bò nhổm 4 vó như họ đã bắt thăm.