VN88 VN88

Lồn thơm của em Út Lượm – Truyện 18+

Kệ cho hai cô nàng thì thào, lẩm bẩm, tôi vẫn lõ mắt ra ngó, Tay vẫn nỉu chặt vào cành cây, trán và mép tôi lắm tấm mồ hôi hai con ngươi tôi nhức nhối vì Minh Hạnh phô bày những thứ độc đáo nhất của nàng. Bộ mông tròn, cặp đùi thuôn, lồn chổng ngược đang ngập ngừngn, lỗđít túm lại mở ra từng hồi theo cơn lốc bú. Anh Nghĩa đứng ngó nãy giờ cũng chiu không nổi nữa nên anh cũng
nhảy lên giường, cầm cặc ấn vào lỗ đít Minh Hạnh. Tôi thấy Minh Hạnh ngẩng mặt quay lại, nét đau đớn hiện rõ. Chị Nghĩa lại gịt đầu Minh Hạnh xuống, hổn hển:
– Em. . . Bú chi tiếp đi. . . Chi sắp ra rồi. . . Bú đi. . . Bú đi. . .

Chi co chân lên, khoanh tròn làm thành một cải gông trên cổ Minh Hạnh, cô nhỏ bl khóa chặt cồ trong háng chi Nghĩa. Anh Nghĩa quỳ thâng, chày vờ của anh giã dập dồn vào lỗ đít Minh Hạnh. Anh lại vòng tay xuống, hai mu bàn tay chắp lại với nhau, bốn ngón tay trỏ lẫn ngón giữa chỉa thẳng thọc vào lần Minh Hạnh mà thụt, mà móc. Tiếng la, tiếng rên, tiếng hét loạn cuồng như mê dại, ầm ầm, xằm xập như lòng đất giữa cơn đia chấn, run rẩy, gãy vụn như núi tuyết giữa cơn băng hà.

Tôi nắm tay Lan và Xuân. Ba đứa nhảy ào xuống đất huỳnh huỵch cắm đầu cúi cổ chạy tuốt về phòng. Hai nàng hối hả cởi quần áo rồi hè nhau đè tôi ra lột luôn hết y phục. Lan bảo:
– Xuân! Tụi mình đua thuyền con nhà Lượm nghe!
– Chịu liền bà lái tôi chèo hí.
Chảng để tôi kịp thắc mắc, hai ả đè ngữa tôi ra, ngồi đâu lưng lại trên mình tôi. Xuân ngồi trên bụng tôi, cầm cặc tôi nhét vô lồn mình rồi ở trên dập xuống. Một luồng điện tê tái ngất ngây chuyền khắp thân thể tôi khắp cả đầu xương, ống xương cho đến chân răng kẻ tóc. Lan hạ ngay cái lồn trên miệng tôi. Nàng nói:
– Anh đụ em bằng lưỡi nghe. Lượm đi đường lưỡi thần sầu lắm. Anh đưa hết lưỡi ra đi anh. Em ngồi ở trên nhịp xuống. Ôi? Anh. . . Đụ bằng lưỡi sướng chết anh ơi. . . ơi! Sướng quá Lượm ơi. . .

Cứ vậy mà lụi tôi đụ nhau tơi tả, cũng rằm rằm xập xập cũng chẳng kém gì mấy người trên từng nhà trên. Ba đứa nắm lăn ra thở phì phò, Lan bỗng cười khì:
– Ngộ ghê. Tụi mình đụ nhau có sướng thì sướng thiệt mà lần nào cũng mệt gần chết.
Xuân cười:
– Có sướng phải có mệt chứ. Còn Lượm. . .
– Chơi được nữa không?
Tôi thành thật:
– Bây giờ Lượm muốn đi ngó nữa xem tấn kịch hạ màn ra làm sao, rồi về đây tụi mình chơi đến sáng. à, mà bây giờ mấy giờ rôi?
Lan nhìn đồng hồ trên đầu tủ:
– Mới 10 giờ hơn. Vậy mà mình cứ tưởng đâu khuya lắm rồi.
Xuân với tay lấy tấm mền đắp lên người:
– Bà với Lượm có đi đâu thì đi. Tui ngủ một chút. Ngó dòm hoài chán thấy mờ. Thà để thì giờ hơi sức đụ nhau sướng hơn. Tôi rủ Lan, Lan cũng không chịu đi. lòng tò mò thúc đẩy, tôi ngượng nghịu hứa với hai ả là hễ màn kịch kết thúc là tôi về liền. Lan xua tay:
– Đi đi mà. Không ai giận đâu. Giận thì ai dẫn bạn về đây làm gì.
Tôi phóng mình chạy đi. Lại leo tuốt lên cành me lúc nãy để ngồi mà ngó. Trong phòng anh Nghĩa đã mặc đồ đàng hoàng. Chị Nghĩa và Minh Hạnh vẫn còn trần truồng. Minh Hạnh nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm trên trán. Chị Nghĩa ngồi kế bên cạnh giường, tay này vuổt tóc nàng, tay kia ngón giữa thọc vào lồn nàng. Chị âu yếm bảo Minh Hạnh:
– Em có mệt lắm không? Nằm nghỉ cho khỏe rồi chút nữa anh Nghĩa đưa em về. Em bảo chị em chưa từng bú lồn, sao em bú giỏi vậy? Em có nói láo chị không?
Minh Hạnh lúng túng:
– Thiệt tình em chưa làm lần nào hết.
Chị Nghĩa cười phá lên, rút tay ra khỏi lồn Minh Hạnh:
– Anh à, cô nhỏ này không biết nói láo. Em khen cổ bú lồn giỏi, cổ biểu cổ mới bú lần đằu, vậy mà lúc trả lời lồn cổ cắn cắn cắn ngón tay em đó anh à. Mà thôi, không hề gì. Mới bú hay bú nghề rồi cũng không sao. Bây giờ em về rồi thỉnh thoảng anh Nghĩa lại đón em tới thăm chi nghe. Nghe chi Nghĩa nói vậy tôi cụt hứng, thế là tôi chẵng được xem thêm chút nào. Hai con nhỏ Xuân và Lan khôn thiệt, chắc tụi nó cũng đoán được chảng còn gì hào hứng nữa nên mới không thèm đi. Tôi thấy anh Nghĩa đưa Minh Hạnh ra xe rồi phóng thẵng về phía xa lộ. Lòng châng còn gì thích thú tôi tuột xuổng đi bộ chầm chậm vào nhà.

Bỗng tôi nghe tiếng chân bước xào xạo trên mặt sỏi chị Nghĩa đangđi về phía tôi, chi mặc bộ đồ lụa trắng, trông tiêu dao sương khói, đẹp rợn người như một bóng liêu trai. Chi cười hỏi tôi:
– Trời khuya rồi sao em chưa ngủ, còn đi dạo trong vườn vậy? Bộ nhớ cô nào hả? Xuân và Lan đâu?

Tôi luống cuống vì không biết chi Nghĩa mặc quần áo hồi nào mà lẹ vậy. Tôi chỉ thấy’anh Nghĩa đưa Minh Hạnh ra về chứ tôi đâu có thấy chi Nghĩa bước ra sân hồi nào đâu, mới có mấy phút phòng Xuân, Lan tôi hơi lo, sợ hai cô ả thức dậy biết được, tôi không biết nói gì đây. Nhưng dù gì tôi cũng cóc cần, tôi đang thèm người đàn bà đang bốc lửa như hỏa diệm sơn bên cạnh tôi. Mới vào phòng, chi Nghĩa bật đèn sáng lên , chị nói:
– Chị thích làm tình để đèn sáng, mình nhìn rõ được sợi lông, sợi tóc của nhau mới thú.
Chị cười thật tình. Chị bước lại tủ rượu rót cho tôi một ly:
– Trông em khôi ngô tuấn tú lắm nhưng không biết có gan góc không? Uống một ly vởi chi cho mạnh bạo hơn lên nhé.

Tự nhièn tôi nổi quạu. Tôi chơi, tôi đụ nhiều bà lớn tuổi rồi chứ. Bà nào cũng có vẻ muốn chủ động, coi thường tôi. Sau khi tôi đụ cho tơi bời hoa lá, lúc đó mới nể út Lượm này. Tôi lầm lì uống ực hết ly rượu, tự rót cho mình thêm một ly, chỉ hai hơi là cạn. Tôi quăng ly rượu vào tường vỡ tan, cười khan nói với chi Nghĩa:
– Chi đừng lo. Gan em là gan cóc tỉa. Người Pháp họ bảo là hễ ly vỡ là có khách. Chỉ có mình chi thôi, chứ có thêm mẩy bà nữa em cũng chấp nhận. Em cỏ thể thỏa mãn 6 bà một lúc.

VN88

Viết một bình luận