Đang ngồi ăn, bỗng có người gõ cửa. An đến mở. Đạ đến trong bộ đồ kẻng láng.
– Má có nhà không? Đạt hỏi.
– Bà mới vừa tắm xong, còn đang sấy tóc. Thuý An trả lời. Bộ tối nay hai người có hẹn hả?
– Không, không có hẹn. Đến bất thình lình. Gặp thì đi chơi. Không gặp thì…
– Không gặp thì đi với bồ khác phải không? Thuý An hỏi.
– Nhưng đi chơi với Nguyệt vẫn sướng hơn. Được nuông chiều hơn…
Cậu này, không hiểu sao Đạt xuống giọng tối đa, chỉ vừa đủ cho Thuý An nghe. Mùi nước hoa chàng xức bay toả, ôm lấy Thuý An. Miệng chàng cười đưa hàm răng trắng bệnh. Trong một thoáng, An muốn dành người tình của mẹ “Không có hẹn, Gặp thì đi chơi. Không thì đi chơi với bồ khác” Đạt nói thẳng như vậy. Bồ khác? Sao Thuý An không là bồ khác của Đạt, vì nàng biết chắc chắn tôi nay, Nguyệt, mẹ nàng sẽ đi chơi với bồ khác.
Nàng nhón gót nhìn vào bên trong. Mẹ nàng vẫn ngồi đó trang đang tô phấn. Bà hoàn toàn không hay biết là con gái mình đang nói chuyện với Đạt, nhân tình của bà. An nói nhanh:
– Nếu em không lầm, thì tối nay Mẹ hẹn với người khác. Để chứng minh cho lời em nói, anh vào phòng em ngồi đợi. Nếu quả tình như thế thì chúng mình sẽ đi chơi riêng…
Thuý An nhấn mạnh chữ CHÚNG MÌNH cho Đạt nghe thật rõ. Thuý An nhè nhẹ, rón rén cầm tay Đạt đi vàong phòng ngủ riêng của nàng. Thuý An rót nước mời cậu này, cho Đạt thấy thì giờ trôi qua không chậm. Lúc 9 giờ, chuông cửa vang lên 3 lần. An hé cánh cửa cho Đạt thấy rõ bà Nguyệt đang mừng rỡ đón tiếp Linh trẻ hơn Đạt, cao hơn Đạt, và mặt mày trông có vẻ trí thức.
– Em nói có sai đâu. Mẹ đã có người khác. Anh đau không?
– Không, anh đã quá quen với cảnh tượng này. Nên hôm nay anh dửng dưng. Sự thực trong lòng Đạt có đau thiệt. Đau vì ghen người yêu mình có cậu tri xinh hơn, trẻ hơn. Nhưng trước mắt Thuý An, chàng làm vẻ như chai đá lì lợm…
Thế là Thuý An đi tắm, xịt nước hoa cặp tay Đạt ra sân. Tiếng xe Volvo nổ ầm ầm, xa dần, xa dần. Dĩ nhiên Đạt đề nghị với An:
– Anh đưa em vào một khách sạn hạng sang. Anh đã đặt từ chiều. Đáng lý cho mẹ em. Mình chì nằm nói chuyện đời. Còn trinh tiết em, anh không đụng tới. Chịu không? Mẹ em giờ này chắc cũng đang ân ái với cậu trẻ kia. Tội gì mình không biết thưởng thức. Nhắc lại: là anh sẽ không đụng gì tới trinh tiết của em.
Thuý An cười bí hiểm, gật đầu. Cả hai vào khách sạn. Căn phòng quả là sang. Ánh đèn trần toả xuống sáng dìu dịu. Tấm trải giường thêu hoa Hy Lạp như mời mọc. Đạt khoá cánh cửa, vừa quay lại thì Thuý An đã nằm trên giường.
– Em nhắc lại lời anh lúc nãy: “Anh sẽ không đụng gì tới trinh tiết của em”. Điều đó có nghĩa hai chúng ta sẽ không hôn nhau, không làm tình và có nghĩa là coi như bạn. Cái hôn sẽ dẫn đến làm tình bằng đường rất ngắn.
Đạt giữ lời. Đạt để nguyên đồ kẻng như thế nằm bên Thuý An, nói bâng quơ về cuộc tình giữa chàng với Nguyệt. Cuối cùng chàng đề cập đến chuyện hai người ân ái:
– Không một người đàn ông nào ái ân với mẹ mà có thể quên được. Bà dâm, diễm tình và sâu sắc lắm. Lúc nãy ở nhà em, anh vờ nói như không đau xót. Nhưng thực ra, anh hờn ghen trong tim. Cho tới bây giờ, anh vẫn không quên được hình ảnh mẹ em.
– Nghĩa là đi chơi với em, anh vẫn nghĩ tới mẹ em???
– Nếu em hỏi vậy, anh xin trả lời rằng CÓ.
Rồi Đạt trở mình quay sang hướng khác, im lặng. Cái im lặng não nề, bi thiết. Điều đó làm An tự ái. Nàng chồm lên, kê tai, nói nhỏ với Đạt:
– Em không xứng đáng đi với anh hả??? Em không trẻ đẹp hơn mẹ hả?
Đàn bà thực khó hiểu. Đáng ra anh phải quên phức mẹ em. Bà đã phản bội anh… Trước mắt.
Thuý An bỗng cười lên thích thú.
– Sao em cười? Em cười anh hay cười mẹ em?
– Mẹ em không những có nhân tình lúc tối đó. Ban ngày bà có hằng tá đàn ông đến đón đưa hẹn hò. Nếu anh thương mẹ em thực, em khuyên anh chấm dứt, để đỡ khổ về sau…
Đạt quay lại nhìn trân trối Thuý An:
– Hả? Thuý An, em nói gì? Bà có hằng tá người như thế ban ngày?
– Không tin, ngày mai anh cứ đến phòng em…
Đôi mắt Đạt trũng xuống. Chàng buồn rã rượi. Thấy thế, Thuý An đã an ủi chàng bằng cách cho một chân lên gác ngang hông chàng.
– Có em đây, anh không thích sao?
Nàng nhắc lại câu nói ban nãy “Em không trẻ đẹp hơn Mẹ em sao?” Rồi nàng cho tay lên vuốt mặt Đạt, cố khêu gợi cho chàng “sống” lên. Hai gương mặt gần nhau. Họ không nói đến một lời. Bất giác Đạt hé môi.
An ôm lấy mà hôn chàng lâm ly… “Nụ hôn là đường ngắn nhất đến tình dục”. Cả hai đều không quên của bất hủ đó. Quả vậy, khi lưỡi hai người đụng chạm, những thần kinh nhục cảm đồng loạt đứng lên…Chúng đòi hỏi. Nên cả hai tay Thuý An, bưng mặt Đạt hôn nồng, cả hai không những hôn nồng, mà còn sú nước miếng cho nhau. Nhan sắc của Thuý An đã một lúc làm cho Đạt quên hẳn bà Nguyệt. Nàng chồm lên nhìn tận mắt Đạt, và hỏi:
– Quên mẹ em đi Đạt ơi. Đêm nay chúng mình sẽ chơi thoả thích. Nhớ bà ấy làm gì, em mất vui.
– Sao em muốn anh giữ trinh tiết cho em kia mà…
– Con gái có khác. Vui thì nói thế này. Buồn thì nói thế khác. Bây giờ em đang buồn đây. Em muốn mọi điều phải đổi thay. Với lại một cô gái 17 vào phòng với chàng trai, nếu không để làm tình thì làm gì hả anh?
– Và như thế là em chấp nhận thất thân với anh?
Không phải với một mình anh, mà với nhiều người khác nữa. Chẳng lâu đâu. Mới chiều nay. Với một tu sĩ.
Đạt đứng phắt dậy, mặc đồ tề chỉnh. Không cần chào Thuý An, bương bả ra khỏi phòng. Chàng đi với giáng điệu bực tức, đến nỗi viên quản lý phải lắc đầu.