Lý bú, Lý hôn, Lý vờn như mèo vờn chuột. Nội cái lồn của Diễm thôi, cũng mất nửa tiếng đồng hồ. Diễm chịu đường lưỡi của Lý không nổi nên cười đã lên:
– úi úi vậy là gì phải anh làm như dưới hồ với Mẹ đâu Em ra nè, em ra nè, anh lấy lưỡi hứng đi, nước em tuôn ra đó. ôi Chúa ơi…
Diễm ra thật nhiều, khi em nhớ đến con cặc của Lý dưới hồ. Và bây giờ Lý leo lên người Diễm, cầm cặc đưa thẳng vào lồn Diễm…
– Úi nó vô hả, úi nó vô lút khất hả anh. Sao anh bạo quá vậy? Em còn trinh mà, như vậy là em mất đời con gái rồi hả anh. Chơi đi, nắc mành mạnh cho em. Cho em ra cái nửa. . . Cái anh to quá Lý ơi.
Đít Diễm xàng tối đa. Nàng xàng để giết Lý, nhưng anh chàng chai lý, không buông tha… Chàng vẫn nắc hung bạo hơn, chát chúa hơn, khiến Diễm không còn nói được gì nữa.
Lý đã chơi như thế gần một tiếng mới ra. Đang nằm thở thì chú tài đưa Thúy An và Thúy Nga về tới. Tụi mình sẽ có dịp chơi nhiều hơn… họ đã về tới.
Lý bương bả chạy xuống cân, và tỉnh bơ như người không làm gì cả. Thúy Nga gặp chàng làm ngơ. Riêng Thúy An đến bá cổ chàng mà luôn túy lúy:
– Ở nhà có ngoan không? Có gì với mẹ không hả anh? An hỏi.
Thi như mọi ngày. Bà ra hồ bơi hụp lặn. Bà đang ngủ nồng trong phòng. Anh đi thơ thẩn ngoài này thì nghe xe em về tới.
– Vào phòng em chơi đi. Mẹ ngủ mà sợ gì? Vào ân ái một vài cái. Có bầu non ngày tháng thèm quá anh ơi…
Lý lại vào. Cánh cửa phòng lại đóng kín. Và như những lần trước Lý cởi đồ ra cho người yêu, và của mình. Con cặc chàng lại cương lên. Nàng cầm bú ngon lành trước khi chơi hai quả.
Cũng trong bữa cơm thịnh soạn, Nguyệt vẻ cá bỏ vào chén cho Thúy An. Nàng vừa dưa lên thì ẹo mửa hai lần.
– Con làm sao vậy? Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng vậy?
Từ chỗ rửa chén, nàng vừa lấy khăn lau miệng, vừa nói như nghẹn:
– Chắc con có BầU mẹ ơi. Khó chịu quá.
Mặt Lý đồi sắc, ngồi sợ mắng chửi con gái của mẹ nói gì? Con có thai. Mà với ai. .
Nàng không dám trả lời ngay, đưa mắt nhìn Lý.
– Hả, với… với… Lý anh con?
Thúy An vẫn không dám trả lời. Nguyệt buông cái chén xuống sàn nhà vỡ toan. Bà xỉu, Thúy Diễm lại đỡ mẹ:
– Mẹ, có… sao… không. Gì mà phải xỉu lận. Thì cũng như mẹ đã ngủ với anh Lý đây chứ gì.
Mặt bà thộn ra, không trả lời được một chữ. Riêng Lý đang ngồi chờ số phận: chàng có thể bị Nguyệt cho ra khỏi nhà. Hoặc có thể. . .
– Như thế con của con sẽ gọi Lý bằng gì? Nguyệt hỏi.
– Dạ bằng bố, vì hai chúng con đều là con của Mẹ, Thúy An nói.
– Chơi sao không chịu uống thuốc ngừa… như em, ủa như mẹ.
Nguyệt quay phắt lại nhìn Diễm và đanh thép hỏi:
– Cả con nữa hă? con đã biết đàn ông.
Diễm gục đầu xuống, và trả lời trong sợ sệt:
– Dạ, con nói lỡ lời chứ con có biết đàn ông là gì đâu.
Cả Lý và Thúy An bụm miệng cười thin thít.
Nguyệt lúc đó trong lòng rối như tơ vò. Nàng ghen với Lý nhiều hơn là Lý đã loạn luân. Ngủ với Mẹ và ngủ luôn cả với con.
… Nàng càng im lặng, không khí phòng ăn càng ngập chìm vào buồn tẻ. Mọi lần, trong bữa cơm, Nguyệt, Lý và cả Thúy An, Thúy Diễm cười hân hoan. Mà giờ này thì trái lại… Nguyệt nhìn bụng cô con gái, hỏi:
– Con có bầu bao lâu rồi hả con, Thúy An?
– Dạ hình như… hình như hơn hai tháng rồi, thưa Mẹ.
– Ý con ngủ với nó mấy lần rồi và ở đâu. Nguyệt hỏi.
– Dạ nhiều lần rồi, con cũng không nhớ nữa. Và tại đây Trước khi Thúy An biết con là người tình của mẹ.
Thúy An ngủ . . . với con chỉ vì con có đôi mắt nhung đẹp như Alain De lon.
– Hừm, tại đây, Nguyệt gằn giọng. Trong những lúc nào?
– Dạ hể vắng Mẹ, là hai đứa con xáp lại với nhau, giống như ngày trước con với Mẹ vậy… Lý nói. Nên Thúy An đã có thai…
– Con nhớ, Thúy An nói. Con nhớ đã gần gũi với Lý bao nhiêu lần. Dạ đúng một trăm mười ba lần tất cả. Tại con muốn có bầu với ảnh, chứ không con đã uống thuốc ngừa thai.
– Thuốc ngừa thai đâu con uống? Nguyệt lại gằn từng tiếng.
– Dạ trong hộc tủ, phòng mẹ… Thúy An nói.
Đứng lại đây cho mẹ coi nào. Nguyệt bảo với cô con gái. Hừm, hơn hai tháng rồi. Mà con có chắc như thế hay không?
– Dạ con đã thăm thai ở bác sĩ Phạm Cơ. Thúy An thú thật…, cũng với dáng điệu rụt rè. Xin mẹ tha thứ cho…