Câu trả lời không làm Emmanuelle thỏa mãn, nàng sốt ruột hỏi với giọng bực tức:
– Trong hai loại, anh thích loại nào hơn.
Mario ngừng lại: hai người đã đi đến chỗ có đường cầu ván. Anh ôm vai nàng và kéo về phía mình, nàng tưởng anh sắp hôn mình. Nhưng anh chỉ nói một tràng mạnh mẽ:
– Tôi yêu cái gì đẹp! Mà cái gì đẹp chẳng bao giờ là một cái gì đã hoàn thành, và cũng chẳng là một cái gì dễ dàng.
“Đàn ông và đàn bà -một thếgiới khác trong thếgiới đã có sẵn. ”
– Cái đẹp không có trước chúng ta và cũng không còn hiện hữu sau khi cái chết đã đến với chúng ta trên trái đất yêu dấu này.
– Cái đẹp là khoảng khắc chẳng đáng gì nhưng chính anh anh đã làmcho nó thànhnhững khoảng thời gian không thể nào quên.
– Cái đẹp, là vượt qua những bổn phận của anh đối với đất nước và thế kỷ anh đang sống, là vượt qua nỗi sợ những chuyện thị phi của người đời, như thế nào để từ thái độ anh từ chối trở thành những ông bốnhút nhát, những bà mẹ không khuôn mặt, những ông anh đạo đức giả và những bà chị nhu nhược, anh tạo ra được một giòng giống mới:
“Là khác – nhưng khác về cái xấu nào?
Là lệch lạc – nhưng lệch lạc so với ngu xuẩn nào?
Là xa lạ – nhưng xa lạ với bầy đoàn nào?
Là thất trận – nhưng trả thù mới đã!
Là lưu đày – nhưng về một tương lai!”
– Vẻ đẹp nằm ở sự cô biết ớm tòi khám phá ngay lập tức là lấy đà lao vào liền không cân nhắc nguy hiểm nhiều hay ít, không đếm xỉa tới những kỷ niệm êm đềm đã qua. Đẹp còn là thực hiện những điều cô chưa dám làm bao giờ: những ngày những đêm của cuộc đời có chi là đáng sống nếu chúng không bao hàm một hành động phi thường. Thử hỏi trên trời dưới đất xem có ai trả lời cho cô những ngày và đêm cô đã bỏ uổng không làm gì không?
Ánh trăng như gột rửa hai người: tượng Mario ôm trong tay hình ảnh một người nữ.
Đẹp là dám thử tất cả mọi thứ, là không từ chối gì cả là có thể biết hết tất cả mọi thứ. Hằng hà sa số những thân thể giống như chúng ta, đàn ông hay đàn bà, “ở địa ngục hay trên trời đâu quan trọng gì… đi đến tận cùng cái chưa biết để tìm cái mới”.
Tại bốn phía ngã tưnhững cây cầu ván đều vong không, thẳng, siêu thực, tương tự như nhau.
– Cái đẹp là cái gì không bao giờ có cùng một mùi vị và cũng chẳng giống mùi vị của bất cứ cái gì.
Những làn tóc đen trên dôi vai trần giữa những ngón tay của con người ngang tàng.
Cái đẹp là cái gì ngược lại với con người được cha mẹ sinh ra, một con vật nông nghiệp nhút nhát và lười biếng.
Vóc dáng to lớn của người hùngMông Cổche khuất ánh trăng.
-Đẹp là không bao giờ ngừng lại, không bao giờ ngồi hay ngủ và quay trở lại.
Đêm đã vào khuya, những tinh thể bằng sắt đang di chuyển trên bầu trời sáng ngoài tầm nhìn.
– Đẹp là cương quyết nói không với tất cả những nỗ lực nào bắt ta bất động, ràng buộc và giới hạn ta. Đẹp là nói “ừ,” bao giờ cũng nói “ừ” dù đang mệt đến đâu, với tất cả những gì làm ta phong phú lên nhiều lần, thúc đẩy ta làm nhiều hơn là cần thiết đòi hỏi và làm nhiều hơn những người khác muốn làm.
Cánh cửa mở ra vùng ánh sáng vàng: những hình bóng đi vào những hình bóng đi ra. Đêm không ngủ.
– Đẹp là mỗi ngày tìm thấy mộtđề tài ngạc nhiên mới, một lý do để ngây ngất, một nguyên cớ để nỗ lực và chiến thắng thói quen, sự tự mãn và sự buồn nản của tuổi tác.
Trái tim tôi mở ra cho tiếng nói của em…
– Đẹp là đổi thay không ngừng, bởi vì mỗi đổi thay đều là tiến bộ. Sự bằng lòng hay chịu đựng với cuộc đời đang có chỉ là một, cũng như niềm thất vọng vậy, và kê nào ngừng lại, từ chối trở thành một cái gì khác, thì kể như đã chọn cái chết.
Tiếng gồng từ một ngôi đền bị tiếng côn trùng lấn át.
– Dĩ nhiên trong những lúc thư nhàn cô có thể thích thứ an bình của những nấm mộ bia, thích được tẩm liệm trong sự tầm thường của một cuộc sống không dục vọng như một trinh nữ bằng sáp đeo đầy nữ trang.
Từ trong bóng tối xuất hiện hai đứa trê, chúng đi qua, tay cầm tay.
– Nhưng tôi tôi muốn mang lại cho cô không phải sự chết mà là sự sống bởi vì nếu cô không muốn sống cho ra sống thì thà rằng cô chẳng sinh ra đời thì tốt hơn. Bởi vì khi mộtngười đã khô cứng lại, hắn sẽ trở thànhmộttrọng lượng chết trên hành tinh này và cuộc vận hành của nhân loại phải đeo theo một khối nặng vô ích.
Hai đứa trẻ là hai anh em. Chúng sẽ làm tình với nhau.
– Hãy biết điều này, Emmanuelle: những ngày mai của trái đất sẽ ra sao là tùy thuộc ở khả năng phát kiến của thân thể cô. Nếu những giấc mơ của cô đen tối và đôi cánh cô khép lại, nếu không may cô mất hết lòng tò mò, óc sáng suốt lòng kiên nhẫn của cô bị suy tàn và ý muốn phát minh và đổi mới của cô bị chao đảo – thì rồi đời tất cả những hi vọng và may mắn của đàn ông: tương lai sẽ vĩnh viễn giống như quá khứ mà thôi.
Cô vũ công ba-lê váy trắng đang nhẩy giữa đôi chân kẻ chiến binh.
– Yêu tình yêu sẽ làm cô trở thành vị hôn thê của cả thế giới. Như thế nào để định mệnh của tất cả tùy thuộc lòng đam mê và can đảm của cô, và nếu cô chỉ từ bỏ chinh phục một người đàn ông hay một người đàn bà thôi, là đủ để cho con cháu họ sau này từ bỏ chinh phục những năm ánh sáng và những giải tinh hà.
Giọng nói của Mario làm loài dế im bặt tiếng.
– Cô có hiểu khôngl Đâu có phải tôi mang lại cho cô khoái lạc khoảng khắc, mà là khoái lạc’trong về lâu về dài. Hạnh phúc không phải là cái chỗ cô đang đứng mà là nơi cô đang mơ sẽ được tới.
Trong đôi tay của những người mỗi lúc một nhiều.
– A? Đúng vậy đó, Emmanuelle? Tôl không giải khát cho cô bằng các ảo tư(‘ng, tôi đang đết cháy cô bằng thực tại. Tôi không dạy cô sống trong tiện nghi, tôi dạy cô sống cho táo bạo.