VN88 VN88

Lồn em như cái bùa ngải yểm trúng anh rồi – Truyện 18+

Nói xong, ông không đựi cho San mở miệng, lấy trong hộp ra một chiếc nanh heo thực lứn, chàng chưa bao giờ thấy chiếc nanh heo nào lớn như cái nanh heo này, thầy Tư cầm bằng cả hai tay, nâng lên trước mặt San, nói:
– Thầy nhìn cho kỹ, trên chiếc nanh heo này có khắc 3 điều luật người Chưởng Môn phải tuân theo bằng chử Nôm ngày xưa, những điều này đã được dịch ra chữ quốc ngữ mình ở trong cuốn sách nhỏ trong cái hộp này, thầy phải học thuộc lòng mà tuân theo. Trong cuốn sách cũng có rất nhiều cáchluyện phép và bửu bối bí truyền của môn phái, chỉ người ChưởngMôn mới có quyền luyện, tuyệt đối không được dậy bất cứngười thứhai nào, dù cho là con cái cũng không được phép dậy. thầy nhớ chưa.
– Dạ, con nhớ rồi.
Thầy Tư nhắm mắt lại, nâng chiếc nanh heo lên cao, khan:
– Xin 36 vị Phật Tổ chứng giám, con là Chưởng Môn Lâm Kinh Thần.Võ đời thứ 17, nay xin truyền chức Chưởng Môn cho thầy San.
Thầy Tư khấn xong, từ từ mở mắt ra, nhln San chừng
chừng, ông nói thật chậm: .
– Hạ Sư San, tiếp nhận chức Chưởng Môn đời thứ 18.
San lật đật đưa hai tay đỡ chiếc nanh heo từ tay thầy Tư, trong khi thầy Tư chấp tay lại xá chàng một lậy. San hoảng hồn nâng thầy Tư dậy, la lên:
– Thầy làm cái gì vậy.
Thầy Tư mỉm cười.
– Đó là tục lệ tui không sá thầy không được. Bây giờ thầy ra bàn thờ Tổ thắp mỗi chỗ ba cây nhang tạ ơn, rồi cất tất cả những thứ này đi. Nhớ những điều tui vừa dặn. Sau khi mọi chuyện xong xuôi rồi, ráng luyện cho hết những gì ghi trong sách, phải thú thực với thầy, vì tui không biết chữ nhiều, nên đã không luyện được bao nhiêu trong sách đó đâu, khi Sự Phụ truyền chức cho túi cũng biết điều này, nhưng ngài nói cứ cố gắng được bao nhiêu hay bao nhiêu, miễm là giữ bí mật được theo như Môn qui là được rồi Mai này thấy ai có khả năng truyền lại là được.

Bỗng San nghĩ tới lời di huấn của Sư Tổ, chàng hỏi:
– Thưa thầy, nhưvậy lừi di huấn của SưTổ ở nhà thầy Mười là làm sao?
– Sư Ông, Sư Phụ đều là Chưởng Môn thời đó, cứ người nọ nọ truyền cho người kia, tới thời SưPhụ tui, ngài mất sớm nên truyền lại cho tôi. Cũng vì vậy mà khi Sư Tổ mất đi, ngài chỉ để lại một di huấn răn dậy thầy Mười mà ông ta khôngbiết, cứtưởng mmh được chọnlàm Chưởng Môn, sự thực thì thầy Mười đâu có biết ai là Chưởng Mônđâu. Hôm đó tui nghe thầy Mười xuống núi khi Sư Tổ chết, lại được người nhà thầy Mười nói có di huấn cho thầy Mười làm Chưởng Môn, nên cũng mang ít lễ vật tới, nhưng thực sự tui cũng đoán được phần nào không bao giờ Sư Tổ làm thế, vì chính SưTổ cũng không phải là Chưởng Môn, nếu hôm đó ngài có chọn thầy Mười làm Chưởng Môn thì bây giờ mình lại có thêm một môn phái mới nữa, chứ không phải là Lâm Kinh Thần Võ rồi. Bây giờ thầy có thể hiểu được tại sao tui dậy các thầy khác hẳn với các thầy khác trong môn phái: Đó chính vì tui theo chương trình đào tạo đệ tử theo cuốn sách của Sư Phụ để lại.

Nói tới đây thầy Tưcó vẻ mệt lấm rồi, ông nằm xuống bảo San.
– Bây giờ tui làm song bổn phận mình rồi, chỉ có điều không biết thàng Tam lấy đưực bao nhiêu kinh sách cho con Hà, thầy có cách nào lấy lại được không?
San gật đầu.

Thầy cứ yên tâm, con tới nhà con Hà lục một hồi là ra ngay.
Thầy Tư có vẻ mừng lấm, ông bảo San:
– Nếu nhưvậy thầy đi ngay đi.

San đi ngay, chàng tới nhà Hà dùng chla khóa giả mở cửa, chàng không phải mất nhiều công đã am được ngay tập sách Hà chụp lại bằng hình đem về cho thầy Tư, ông mừng muốn rớt nước mắt bảo San:
– Bây giờ tui mới yên tâm được, hèn gì hồi này con Hà làm cái gì cũng hơn các đệ tử khác, thì ra nó có bây nhiêu kinh sách, thử hỏi ai hơn được nó nữa.
Vừa lúc đó hai đứa con thầy Tư về, ông chỉ chúng nó bảo San:
– Bây giờ xin thầy xuất sư cho cả hai đứa đi, mai mốt này tui chỉ còn trông cậy nơi thầy lo cho chúng nó thôi, dù thế nào đi chăng nữa, khi chúng thâu nhận đệ tử, thầy cũngphải bắt chúngdậy theo đúngmôn qui nhé. Thôi thầy làm việc đi, tui mệt quá rồi, nằm nghỉ một chút.

Ngoài trời lại bắt đầu mưa thật lớn, những hạt mưa rơi trên mái tôn nghe rào rào. Trước bàn thờ Tổ, hai đứa con thầy Tư quì gối nhận lễ bán sư. Mồ hôi San ra ướt hết áo ngoài, hôm nay chàng không mang theoY Sưcủa mình nên lấy đại Y Lệnh Chưthlg Môn choàng qua vai làm lễ xuất sư cho hai đứa con thầy Tư. khi chàng niệm chú vẽ bùa, tự nhiên San thấy chiếc Y Lệnh Chưởng Môn nhưnặng ngàn cân làm chàng tháo mồ hôi, vất vả lắm mới hoàn tất buổi lễ Chàng vừa định bước vô phòng thầy Tư, bỗng có người xô cửa vô nhà vội vã, San nhận ra ngay một học trò của thầy Mười, gặp San, anh ta mừng rỡ, nói ngay:
– Thầy San, con lên đây tìm thầy.
San thầm nghĩ không biết có chuyện gì nữa đây, linh tính cho chàng hay điềm không lành. Có gì không anh.
Anh ta ngập ngừng một lúc rồi rụt rè nói: .
– Con lên đây cho thầy hay, thầy Hoa bị một chiếc xe đò dụng chết hồi trưa nay rồi, thầy ấy không kịp trăn trối điều gì cả. Thầy Mười nói mừi thầy xuống tẩm liệm dùm.

Đầu óc San quay cuồng, chànglảo đảo muốn té; vịm tay vô thành ghế, chàng muốnlịm người di. Hình ảnh Hoa yếu ớt trong lòng chàng hiện ra thực rõ. Hai hàng nước mắt chàng tự nhiên trào ra nhạt nhoà, chàng nghẹn ngào, hỏi:
– Tại sao lại tới nỗi đó.
Anh học. trò thầy Mười nhanh nhẩu trả lời: .
– Thưa thầy, trưa nay thầy Mười có một thân chủ tới xinếm căn nhà,lúchọ ravề, thầyMười mới phát giácngười chồng ăn cắp một mớ ngải ngoài vườn. ông tức giận cùng thầy Hoa đuổi theo, không biết lụp chụp thế nào, khi băng qua đường, chiếc xe đò từđâu chạy lại dụng phải thầy Hoa chết liền tại chỗ.
– Thế thầy Mt’ời có sao không?
– Dạ, thầy Mười rũng bị té, nhưng nghe nói thầy Hoa xô thầy ấy vô trong nên chỉ bị thương chút đỉnh thôi. Thầy Mười nói thầy Hoa chết thế cho thầy ấy, nênbuồn rầu lắm. Thưa thầy con phải về ngay, nếu không thầy Mười quở, vì ở dưới đó bây giờ lộn sộn lắm.
San gật đầu:
– Thôi anh về đi, xin cám ơn anh cho hay tin, tôi sẽ xuống dưới đó iiền bây giờ.

VN88

Viết một bình luận