VN88 VN88

Lồn em như cái bùa ngải yểm trúng anh rồi – Truyện 18+

Vừa nói Hà vừa nhẩy lên bờ đi ngay, nàng hơi lật đật vì muốn gặp mặt San. Hà biết chắc giờ này chàng đang lởn vởn ở võ đường.

Xách cặp cá vô nhà thầy Tư, Hà nhìn dáo dác không thấy ai. Nàng lấy làm lạ, giừ này trong võ đường có học trò mới phải. Mấy đệ tử tập buổi sáng đáng nhẽ phải ở đây, chưa tới giờ về mà. Cả San cũng không thấy đâu. Hà lui khui đi thẳng vô trong bếp. Con chó vàng thấy nàng ngoe nguẩy đuôi ra mừng. Nó lấy mũi ngửi ngửi cặp cá, lẽo đẽo theo Hà vô bếp.

Hà cúi xuống vỗ nhè nhẹ vô đầu nó.
– Cả nhà đi đâu hết chơn rồi hả mày?
Con chó nghếch mõm, lim dim mắt nhìn Hà, nó vẫn thích mọi người vỗ đầu như vậy. Hà máng cặp cá lên cây đinh trên vách, ngồi xuống ôm lấy đầu con chó, nựng nịu:
– Mày nói tao nghe, mọi ngưừi đi đâu hết rồi?
Con chó dụi đầu vô mình Hà kêu ư ử. Bỗng nó nhẩy dựt lên, vuột khỏi tay Hà, nhẩy xổ ra cửa; vừa chạy vừa sủa ầm ỹ. Hà ngạc nghiên chạy theo nó ngay. Nàng cũng nghe thấy tiếng nhiều người cười nói thật ồn ào. Ra tới cửa, Hà nhìn thấy ngay đoàn người lố nhố đầu đưừng. Mấy đứa nhỏ đi đầu reo hò. Một chiếc xe cyclo đi thật chậm, thầy Tư đi ngay bên cạnh, trên xe Hà nhìn thấy hình như con Oanh và con Dung ngồi hai bên một đứa con gái khác đang vùng vẫy Nàng đoán ra liền; chắc chắn con nhỏ đó điên nên người nhà mang tới đây nhừ thầy Tư chữa dùm. Có lẽ con nhỏ này dữ dằn lắm mới phải để nhỏ Dung và Oanh kèm hai bên nhưvậy. Thường thì mấy con điên nhìn thấy thầy Tư là sợ rồi, chứ đâu có dám hỗn như thế này. Phía sau xe cyclo các đệ tử thầy Tưvừa đi vừa cười nói có vẻ thích thú lắm; hèn gì trong võ đường không còn ai. Mọi người đã túa ra đường đón con bệnh điên này về. Hà cố nhìn trong đám đôngxem có San hay không, nhưng nàng không thấy chàng đâu Có lẽ nào những cảnh chữa bệnh điên náo nhiệt như thế này lại không có chàng được. Tự nhiên Hà thấy buồn buồn vu vơ. Chiếc xe cydo chở con bệnh điên đã vô trong sân, con nít chạy tứ tung, la lối om xòm. Thầy Tư thấy Hà, cười ha hả, nói:
– Con bà nó, tôi chưa thấy con điên nào dữ như con Hà Bá này. Nó dám táp tôi một miếng chứ.
Hà cũng cười, nàng tới gần thầy Tư dả lả:
– Không lý có ông bà nào nhập nó phải không thầy?
Thầy Tư lắc đầu.
– Chẳng có ông, có bà nào hết đó; nếu có họa may mấy con tà chó mới cắn ẩu vậy chứ, ông bà nào nhập mà hỗn vậy đâu
Hà bật cười, nàng nhìn Dungvà Oanh đang ghì con nhỏ điên kéo xuống xe.
– Nếu vậy lần này thầy để con trị nó cho.
Thầy Tư cười hềnh hệch.
Mày mà đụng vô nó, nó cắn bỏ ăn chứ trị cái gì:
– Thầy cho con thử đưực không?
– Được mày không sợ thì thử cho biết.

Hà chỉ nói chơi, ai ngừ thầy Tư lại cho nàng thử thật. Ai còn lạ gì chỉ có những đệ tử được điểm đạo rồi mới có ân điển để trị bệnh trừ tà. Có lẽ thầy Tư ng he Hà nói chơi,
ông cũng nói vậy thôi. Nhưng Hà làm thực. Khi Dung và
Oanh kéo con nhỏ điên đi qua Hà,~nàng nói:
– Dung với Oanh buông nó ra đi, để tao trị con điên này cho tụi mày coi.
Có lẽ cả Oanh lẫn Dung cùng muốn chơi Hà, nghe nàng nói liền buông con nhỏ điên ra ngay. Dung cười hí hí, giễu:
– Thưa thầy, xin mừi thầy trị bệnh ạ.

Tất cả mọi người nghe Dung giễu cười ồ. Vì ai cũng biết; Hà chưa được điểm đạo, làm sao nàng có thể trị bệnh điên được. Hơn nữa, con điên này thật dữ dằn; tới thầy Tư còn bị nó cẩn một phát há gì Hà. Lúc ấy Hà cũng thấy sờ sợ Nhưng nàng chợt nhớ những gì~học được trong sách về phép trị bệnh điên. Nhất là hiện trong nùnh Hà còn có mảnh cây bị sét đánh; thứ này trị tà đệ nhất thiên hạ không có gì sánh bằng. Nàng đánh liều đưa tay bất ấn, chỉ con điên quát:
– Con tà chó, gặp tao sao không qùi xuống?

Con nhỏ điên vừa được Dung và Oanh buông ra, xô lại phía Hà, nhìn nàng cười hí hí; đến khi nghe Hà quát lớn, nó nhẩy xổ lại táp nàng liền. Mọi người được dịp cưừi nghiêng ngả; ai cũng ngờ thế nào Hà cũng bị nó cắn một phát như cắn thầy Tư ở đầu ngõ. Ai ngờ lúc đó Hà quýnh quá, sáng nó một bạt tai nẩy lửa. Miệng la lớn:
– Ngũ Lôi Thần Chưởng chết mày.Con điên bị Hà đánh một bạt tai té bò càng. Trong lúc đó Hà cũng không ngừ mình buộc miệng la lên những gì học lóm trong sách; và ngay chỗ để miếng cây bị sét đánh! da thịt nàng nóng ran. Một luồng hơi nóng chạy dài ra cánh tay làm Hà muốn run lên. Mắt nàng chói lòa vì có cái gì bùng lên ngay trong con ngươi nàng. Hà lui lại mấy bước, dựa lưng vô thành cửa cho khỏi té, nàng vịm tay vô vai thầy Tư đang đứng kế bên.

Mọi người thấy Hà đánh con bệnh nặng tay như vậy bỗng im bặt, không ai nói một câu nào nữa. Không khí trở nên nghẹt thở. Lúc ấy con điên lồm cồm bò dậy, máu mũi, máu miệng rỉ ra trông thật dễ sợ. Nó ngơ ngác nhìn quanh rồi oà lên khóc. Bỗng nó nhìn thấy bà cụ đứng góc phòng, nhổm dậy yếu ớt gọi:
– Má, má.
Bà cụ run lẩy bẩy chạy lại đỡ con điên dậy, miệng mếu
– Con, con tôi. Con hết bệnh rồi à. Trừi ơi…tạ ơn trời phật. Con nhận ra mẹ thật rồi phải không?
– Má ưi má, con làm sao vậy hở má.
– À … à… con bị đau, con bị tà nhập. May mà hết rồi.
Cô gái vịm tay vô bà inẹ đứng dậy một cách yếu ớt. Hà lật đật chạy lại đỡ cô ta. Nàng mừng rỡ, hỏi:
– Em bị chị đánh có đau không?
Cô gái ngơ ngác nhìn Hà, giáng điệu thực mệt mỏi.
– Bộ chị đánh em thực à?
Bà cụ nắm tay Hà, bảo cô gái:
– Con cám ơn bà thầy đi con, bà thầy đã cứu con khỏi bệnh đó.
Hà thấy bà cụ gọi mlnh là bà thầy, lật đật nói:
– Cụ ơi cụ không phải con đâu, thầy Tư mới là thầy con đó. Cụ cám ơn thầy Tư đi.
Bà cụ quay lại nhìn thầy Tư, cúi đầu lật đật nói:
– Dạ, dạ… tôi cám ơn thầy Tư. Thầy cho bà thầy đây chữa bệnh cho con gái tôi.

VN88

Viết một bình luận