Bỗng San tá hỏa vì vừa nghe một tiếng sẹt sát bên mình và chàng nhìn ngay thấy con Bạch Xà xuất hiện trước mặt, nó ngóc đầu định mổ vâo đầu chàng. San sợ hãi buông mớ Ngãi Rắn, té lăn cù xuống mương. May mà chiếc mương chỉ sâu tới ngang bụng nên chàng chồm dậy được ngay. Con Bạch Xà tấn công hụt, nó điên tiết trườn mình tới, cũng vừa lúc San rút được cây súng bên mình ra, chàng không còn suy nghĩ gì nữa, bóp cò liền. May mà súng đã lên đạn ngay từ lúc chàng còn nằn trên giưừng với Hoa, nếu không San cũng không có thì giừ lên đạn nữa và chắc chắn hôm nay chàng tử với con Bạch Xà này rồi.
Chàng bắn một hơi hết băng đạn, con Bạch Xà trứng đạn bật ra sau chết ngay vì nó đứng quá gần chàng và lãnh luôn một hơi bẩy viên đạn liên tiếp. Bắn chết con Bạch Xà rồi, chàng mệt nhoài, muốn sỉu. Chàng vừa sợ, vừa tiếc và không hiểu tại sao con Bạch Xà này có thể thoát khỏi chiếc lưới ni lông chắc như vậy, bò ra đây tấn công chàng.
Một luồng điện lạnh chạy dài theo thân thể làm San run lên. Chàng hốt hoảng vùng ngay dậy, vội vàng tốc lên bờ chạy thục mạng về nhà. San chợt nhớ tới Hoa và ba con Rắn Ma của mình. Nếu con Bạch Xà thoát lưới ra đây tấn công chàng, có nghĩa là nó phải loại được mấy con Rấn Ma và chắc chắn Hoa cũng không thoát khỏi cùng chung số phận như chúng. Vừa chạy, chàng vừa thét lên:
– Hoa, Hoa ơi, em đâu rồi.
Chạy tới sân, San bỗng đứng sững lại, chàng thấy Hoa đang đứng ôm con gà ở mé hiên. Mừng rỡ, chàng chạy vội lại ôm lấy nàng hôn lên mặt, lên môi Hoa cuống quýt làm nàng quýnh lên. Hoa cố đẩy chàng ra.
– Anh, anh… anh làm gì vậy.
San đưa hai tay bợ mặt nàng lên cười ha hả
Em chưa chết hả Hoa. Tạ ơn trừi đất. Tạ ơn trời Phật.
Hoa ngơ ngác không hiểu gì. .
– Anh nói cái gì vậy?
San chỉ ra ngoài vườn, nói thực nhanh.
– Anh bắn chết con Bạch Xà rồi, chút xíu nữa nó cắn anh chết. Kể cũng tiếc, nhưng toàn mạng là phúc đức rồi. Không hiểu sao nó không giết em trưức mà lại đi tìm anh ngay.
Hoa nắm tay San kéovô nhà, chỉ con Bạch Xà đang vùng vẫy trong lưới~ San chưng hửng, chàng nhìn thấy cả mấy con Rắn Ma của chàng lang lởn vởn chnng quanh con Bạch Xà có vẻ đã thấm mệt. San ngư ngác hỏi:
– Ủa, nhưvậy anh vừa bắn chết con Bạch Xà nào ngoài vườn?
– Trời ơi, anh vừa gặp con Bạch Xà khác. Chúng nó có một cặp mà.
San buông Hoa ra ngay, chàng chạy vội ra ngoài vườn. Xác con Bạch Xà còn nằm sõng sượt bên bờ mương, chàng vội vàng vác nó lên vai, nhặt nhanh những cây Ngải Rắn ôm về nhà. Hoa nhìn thấy San vác con B~ạch Xà về, dù nàng đã biết nó chết rồi mà vẫn run lên. Khòng ngờ con này còn lớn hơn con nàm trong lưới, San vác nó trên vai mà cả đầu lẫn đuôi nó còn chạm đất. Như vậy có lẽ nó là con đực. San ném con Bạch Xà xuống đất, bảo Hoa:
– Em lấy dùm anh con dao và cái thớt ra đây mau lên, để anh giữ con gà cho.
Hoa trao con gà cho San, chạy ngay vô bếp lấy dao và thớt. San mổ bụng con gà, nhét những cây Ngải Rắn vô trong, vừa làm vừa giải thích:
– Ít người biết công dụng của Ngái Rắn là để luyện rắn. Thường thường thl không phải dùng tới một số lượng nhiều như thế này, nhưng đây là trường hợp đặc biệt, con Bạch Xà này lớn quá anh mới phải dùng cả một con gà. Thực ra chỉ dùng một con chuột con cũng đủ rồi.
Vừa nói, San vừa đem con gà vô trong nhà. Con Bạch Xà cũng đã cắn rách được một mắt lưới, chui cái đầu ra, le lưỡi dài thòng thật ghê rợn. Nó luôn luôn kêu cục cục một cách thảm thiết, hèn gì con Bạch Xà kia không biết nó bị nạn mà tới cứu. San ném con gà có nhồi Ngải Rấn trong bụng tới trước mặt nó. Con Bạch Xà táp ngay, nó nuốt chửng con gà một cách dễ dàng. San mừng rỡ, chàng nắm lấy tay Hoa âu yếm:
– Bây giờ mọi biệc đều êm đẹp rồi, chỉ tiếc không bắt được đủ cặp nhưng mà một con Bạch Xà này luyện được cũng quá đủ rồi. Từ trước tới giờ, trong môn phái chưa có ai bất được loài Bạch Xà này cả. Nghe nói ngày xưa Sư Tổ có luyện được một cặp, nhưng nhỏ thôi, và mầu xám. Vậy mà nhờ chúng, ngài đã tu yên lành trên ngọn núi đó cả trăm năm không bị ai quấy nhiễu.
– Anh có biết luyện loài Bạch Xà này không?
– Trong sách có nói, luyện nó cũng giống như luyện những con rắn khác thôi. Tuy nhiên, có lẽ những vị thuốc sau này dùng phải nhiều hơn nó mới thấm đòn.
Nghĩ ngợi một lúc, San nhìn thẳng vào mặt Hoa nói nho nhỏ
– Có điều này anh muốn bàn với em, không biết em nghĩ sao.
– Anh cứ nói đi.
– Anh không muốn ai biết chúng mình bất được con Bạch Xà này, Kể cả thầy Tưvà thầy Mười.
Hoa ngơ ngác hỏi:
– Tại sao vậy?
– Tại em chỉ biết sựlợi hại của cặp Bạch Xà này. Nếu bất cứ ai biết mình có cũng sanh tâm sang đoạt ngay, và lúc bấy giờ họ bất chấp thủ đoạn nào cũng làm cho bằng được, không cần tới đạo nghĩa giang hồ đâu. Vậy muốm giữ báu vật này làm của riêng chúng mình, em phải giấu kín chuyện ngày hôm nay cho tới khi anh luyện thành mới không sợ gì nữa. Lúc ấy không ai có thể ngó ngàng gì tới bửu bối này được cả. Vì những con Rắn Ma chỉ trung thành và quen với một giọng người điều khiển chúng mà thôi.
Hoa gật đầu đồng ý ngay.
– Như vậy cũng hay, vì chính em cũng không muốn cho ai biết chuyện này. Mọi ngưừi ở đây, kể cả thầy Mười đều cho cặp Bạch Xà nàylà thầnlinh phải thừ phượng. Nếu mọi người biết anh bắt một con, giết một con, em sợ không ai để anh yên đâu.
San lật đật nói:
– Nếu vậy càng hay, anh phải mang chúng về Saigon ngay bây giờ. Trời còn mưa lớn, không ai để ý đâu.
Hoa thắc mắc.
– Làm sao anh mang chúng về được?
Sam mỉm cười.
– Em đừng lo, con Bạch Xà chết thì dễ rồi, cứ cho nó vô bao bố cột lại, chở phía sau xe là yên. Còn chú còn sống cũng thế thôi. Sau khi ăn con gà có Ngãi Rấn, nó sẽ yếu sìu như con trùng. Anh sẽ cho nó ngửi một thứ ngải nữa là cả tuần sau mới thức dậy được. Trong lúc đó, anh thổi những âm thanh như một ngôn ngữ vào tiềm thức con vật và dần dà nó quen với những âm thanh này, và ưùnh có thể sai
khiến nó như một con chó trung thành. Lúc đó nó sẽ trở thành Rắn Ma của anh rồi:
Hoa mừng rỡ, nàng mlm cười sung sướng:
– Lúc đó nó phải là Bạch Xà Ma chứđâu có phải là Rắn Ma .
San cười tở mở:
– Đúng rồi, đúng rồi, Bạch Xà Ma, cái tên nghe thực đẹp.