VN88 VN88

Lồn em như cái bùa ngải yểm trúng anh rồi – Truyện 18+

Hà trao cho Bình ly bia, nàng làm bộ không nghe Bình nói gì, đi lại bàn chụp hình ngấm nghía. Có lẽ Bình đã chụp gần hết một cuốn sách của nàng rồi, Hà không ngờ Bình làm việc nhanh như vậy. Cái kiểu này, chỉ cần một tiếng nữa là anh chàng chụp hết mấy cuốn sách này như chơi.
Nàng buột miệng khen.
– Anh có cái bàn chụp hình này lợi hại thực, chỉ cần để cái gì muốn chụp lên đây bấm máy là xong, tiện ghê héng.
– Ở đó chỉ có thể chụp được những mặt phẳng mà thôi, còn những thứ khác chịu thua. Phải chụp bằng máy lớn trong phòng lâu lắc lắm. Còn trường hợp chụp lại sách vở hay hình ảnh cũ, bắt buộc phải dừng cái thứ này, vì mình sài phim nhỏ, ít tốn tiền mà lại lẹ làng nữa, mấy cuốn sách này anh chụp độ một tiếng nữa là hết, nhưng rửa phim phải mất bốn năm tiếng mới xong, chứkhông dễ dàng đâu.
– Như vậy cũng rắc rối quá hả. Nhưng rửa phim có khó lắm không anh?
– Khó thì chẳng có cái gì khó cả, khi mình biết rồi dễ thôi mà. Nhưng cũng hơi mất thì giờ một chút.
– Anh dậy em rửa phim có được không?
Uống hết ly bia, Bình hà một tiếng, trả lời Hà:
– Nếu em muốn học chỉ từ giờ tới sáng mai, chẳng những anh chỉ cho embiết rửa phim, mà còn có thể in hình được nữa.
Hà mừng rỡ:
– Anh nói thực nghe.
Bình nháy một bên mắt, mỉm cười:
– Chắc như bắp mà. Chỉ có điều em có muốn. học hay không thôi.
– Tại sao lại không học chứ. Dễ gì có ai chịu chỉ nghề nghiệp của họ cho mình đâu.
-Với ai còn giấu nghề, chứcòn em, anh cầu dậy không được
– Tại sao vậy?
– Tại anh mê em rồi.
Hà cười khúc khích, đưa đẩy:
– Em mà có đáng gì đâu, anh có cả lố bồ chứ bộ cù lần gì sao.
Bình tới sát bên Hà.
– Em nói oan cho anh rồi, kiếm một cô đỏ con mắt chưa ra, nói gì cả lố.
Hà lại cố ý nói lảng đi:
– Chắc từchiều tới giờ anh chưa ăn gì phải không, làm tạm ổ bánh mì cho chắc dạ đi rồi còn phải chụp hình chứ.
Bình lấy ổ bánh mì ăn liền không khách sáo, chàngcũng không muốn làm Hà mất hứng.
– Nhất định là phải ăn rồi, mấy khi được người đẹp cho ăn bánh chứ.
Em thích những người thực thà như anh vậy đó, còn những thứ cứ õng ẹo làm cao, này nọ thấy mà phát ghét. Bình vừa nhai nhồm nhoàng, vừa nói:
– Đúng rồi, anh cũng như em vậy đó, có sao nói vậy chứ không thích mầu mè mất công lắm.
Hà nhìn bàn chụp hình hỏi Bình:
– Chụp hình bằng cái bàn này có dễ không anh?
– Dẽ ợt, cứ việc lật trang sách qua, bấm cái nút ở đầu giây này là được à, bởi vì anh đã căn sẵn sàng rồi.
– Nếu vậy em chụp được không?
– Được chứ, em thử xem.
Hà thích thú, lật trang sách, bấm nút,nhưng máy không chạy, nàng ngơ ngác hỏi:
ủa, tại sao vậy anh?
Bình mỉm cười:
– Lúc nãy anh đã chụp rồi, bây giờ em muốn chụp, phải lên phim đã chứ.
– Anh chỉ cho em lên phim đi.
Bình bỏ khúc bánh mì đang ăn xuống bàn, chàng cầm cây cần trên máy kéo ngang một cái, nói:
– Được rồi đó, em chụp đi.
Hà bấm mạnh nút ở đầu giây nối vô máy, nàng nghe chiếc máy phát ra tiếng động nhẹ nhàng, ngước nhìn Bình như hôi ý, Bình gật đầu.
– Như vậy là em chụp rồi đó.
Hà cười khúc khích, thích thú:
– Bây giờ phải lên phim nữa phải không?
– Đúng rồi, làm như lúc nãy anh làm đó.
Hà kéo nhẹ cây cần lên phim.
– Được rồi phải không anh?
– Đúng rồi.
– Hà vừa định bấm nút chụp, Bình la lên:
– Ê, ê khoan đã.
– Còn cái gì nữa?
Bình chỉ tay xuống cuốn sách:
– Em chưa lật trang sách mới mà, tính chụp lại trang sách cũ sao?

VN88

Viết một bình luận