Vừa nói, chàng vừa chồm dậy. Hà rít lên ngay từ phút đầu những âm thanh man dại chưa bao giờ nàng phải bật lên thành lời nhưngày hôm nay. Không hiểu tại sao, nàng đã nằm trong tay cả trăm người đàn ông mà tối nay Hà yếu đuối quá, nàng như đứa con gái mới biết mùi đời. Những giây phút hoan lạc thực sự tới với Hà như sóng cồn, mưa sa. Nàng ngây ngất như lạc vào chốn đào nguyên tiên cảnh…
Bây giờ Hà mới biết; thì ra đây là một conlạch thật nhỏ, cây cối mọc hai bên khép kín lòng lặch, lúc ở ngoài sông! không ai có thể nhln thấy nó. Đi vô phía trong một chút, lòng lạch mới hơi rộng ra, nhưng những tàng cây lớn vẫn phủ cả con lạch. Cho dù bây giờ có người đi trên máy bay trực thăng qua đây cũng không biết trong những bụi dừa nước này có một chiếc ghe đang di chuyển. Hà thích thú reo lên:
– Thật là kín đáo, phải như Việt cộng trốn vô đây cũng có trừi mới biết chứ đừng nói gì là tụi mình. Tam cao hứng nói:
– Cả mấy năm rồi anh mới trởlại đây. Tưởng là đã mất dấu rồi chứ. Hồi đó vô tình anh am được nơi này, trong lúc giới nghiêm, thường chung vô đây đánh cá, khỏi sợ lôi thôi với cả Hải Quân lẫn Không Quân tuần tiễu. Bây giờ chúng mình có thể dùng nơi này trồng ngải thì không có ai hay được nữa. Thả cửa trồng ngải độc cả chục năm cũng chẳng có ma nào biết được lối vô mà lo.
– Con lạch này ăn thông ra đậu hả anh?
– Đây là con lạch cụt, chỉ dài độ 100 thước là cùng, lúc mình vô bằng mũi ghe, nhưng khi ra cũng không quay đầu ghe đưực, bởi vậy phải đổi mái chèo ra phía trước, chèo ngược lại. Vô đây tốt nhất là dùng sào đẩy ghe đi, còn như chèo thì vướng lắm. Bởi vậy lúc nãy anh mới xin ông Bẩy Cần Câu cái sào nhỏ này mà.
Vừa nói Tam vừa lấy cái sào cột bên hông ghe ra, chàng lao sào xuống lòng iạch đẩy mạnh. Ghe lao đi thực nhanh. Hà thích thú, lần tới phía trước ngồi bên cạch Tam, nàng khôngngờchínhTam đã có chủ ý đưa nàng tới đây từ trước. Đi một lúc, Tam cắm mạnh cây sào xuống lòng lạch giữ chiếc ghe dừng lại, có lẽ khúc này con lạch hơi rộng hơn những chỗ khác một chút, những tàng lá dừa hai bên bờ không còn chụm đầu vô nhau nữa. ánh nắng mặt trời rọi xuống mặt nưức sáng long lanh, Hà nhìn thấy ngay những chú cá nhẩy lên đớp bọt. Nước thực trong và phẳng lặng.
Hà nhìn Tam thích thú.
– Ở đây nhiều cá quá hả anh.
– Chỗ này có lẽ chỉ có một mình anh biết, mấy năm rồi không câu ở đây, chắc tụi nó sinh sôi nẩy nở đầy nhóc chứ gì. Để anh lên bờ đào mớ trùng làm mồi nhé.
Vừa nói Tam vừa cởi qưần áo ra, chàng chỉ còn mặc một chiếc quần sà loỏng. Hà say sưa nhln những bắp thịt nổi lên cuồn cuộn trên thân thể chàng.
– Anh cho em đi với.
Nói xong Hà cũng lật đật cởi qưần áo ra, nàng thật tự nhiên vì biết nơi đây chỉ có hai người. Thếgiới này êm đềm và thật riêng tư như ở trong phòng nàng vậy. Máng quần áo lên chiếc sào, Hà nhìn Tam mỉm cười, có lẽ Tam không ngờ nàng đã chuẩn bị mặc sẵn đồ tắm bên trong nên cứ trố mắt nhìn nàng, Hà hơi bẽ lẽn.
– Anh không ngờ em có mặc đồ tắm trước hả?
– Bộ em dự định đi bơi từ ở nhà à? ‘
Hà cười nhí nhảnh.
– Đi mua ghe là em biết anh sẽ chở em ra sông rồi, bộ để nguyên qưần áo đi phố được hay sao.
Tam cười hì hì, nhẩy xuống nước. Hà nhẩy theo ngay. Hàng ngày Hà rất thích tắm sông nên nàng bơi rất giỏi, chỉ vài sải tay đã vào tới bờ. Vừa bước lên bờ, Hà thích thú reo lên.
– Anh Tam à, chỗ này có cái gò đất tốt quá, chúng mình có thể trồng ngải ở đây được đó.
Tam đồng ý ngay.
– Phải rồi, anh cũng đang định nói với em trồng ngải ở đây vì chỗ này đất cao, không bao giờ sợ ngập nước. Hơn nữa, chỗ này cây cối cũng ít hơn những nơi khác, ngải sẽ không bị ảnh hưởng vì thiếu ánh sáng mặt trời. Hà ôm lấy Tam, vít đầu chàng xuống hôn say đắm. Như vậy là mọi việc kể như xong, nàng lo nhất là chỗ trồng ngải, bây giừ đã có rồi, kể nhưkế hoạch của nàng đã thành công tới gần phân nửa. Từ trước tới giờ, theo thầy Tưhọc nghề, mộng ước duy nhất của Hà là làm sao học được hết nghề ngải của thầy Tư, còn nhưnhững môn khác ít làm nàng có hứng thú. Điều này Hà không đám thổ lộ với ai, vì biết rằng, học ngải chỉ để hại người ta, chứ không giúp ích được gì Có lẽ nghề nghiệp của nàng đã nung nấu những ấn tượng về một quyền lực trả thù những dằn vặt, dầy vò của đàn ông. Những người bỏ tiền ra hàng ngày làm chủ thân thể nàng.
Ôm hôn Tam một lúc, Hà đã thấy thân thể chàng nóng hừng hực, những bắp thịt căng phồng, co rãn như bị kích thích cùng cực. Tam ghì chặt lấy Hà như muốn nhiền nát nàng trong vòng tay. Giữa trời đất bao la, lần đầu tiên trong đời Hà có gịp ôm một người đàn ông như thế này, những cảm giác mới lạ thích thú tràn ngập, Hà rít lên trong hơi thở man dại. Nàng cố ép thật sát vào mình Tam như muốn hoà với chàng làm một, bộ ngực phồng lên, căng cứng như chưa bao giờ Hà thấy, lớp áo tấm muốn bứt tung rạ và làm nàng cảm thấy vướng víu lạ thường. Hà lùa tay kéo tung nịt áo, ném xuống đất. Bộ ngực nàng không còn vướng víu nữa,vunglên trắng ngần, điểm hồngvút cao và ch.ín mộng.
Trời thực nóng, gió thổi hiu hiu không giảm được cái nóng cháy da của cơn nắng hè. Dù đứng dưới bóng cây và vừa lội từ dưới lạch lên, Tamvẫn cảm thấy nực nội ghê hồn, bây giờ lại ôm cứng thân thể Hà trong vòng tay, máu trong ngưừi như sôi lên, có lẽ. da thịt chàng đang nứt nẻ và bốc hơi ngùn ngụt. Tam điên lên trong hơi thở dại khờ. Chàng dè Hà xuống gò đất và rít lên man dại. Vài con chim dáo hoảng trên cành cây, tung cánh bay lên cao, để lại vài tiếng kêu hoảng hốt. Những tào dừa nước trao qua trao lại, cọ vào nhau sào sạt. Hà nhln thấy bóng những tào lá trên nền trời xanh thẳm quay tròn và thực nhanh. Nàng lịm đi trong
sự khoái cảm tột cùng…
Chiều xuống thực nhanh, Tam đã đưa Hà về, thân thể chàng rã rừi, những bắp thịt như nhão ra, chàng nằm sõng sượt trên ghế bố như một thây ma. Có lẽ Tam ngủ ly bì từ lúc trở về tới giờ. Má chàng đã đánh thức Tam mấy lần dậy ăn cơm mà chàng cứvật vờ không muốm cựa mình. Không hiểu sao những lúc chàng gần Hà lại gân guốc như vậy, thế mà mới trở về nhà chàng đã như con mèo mắc nưức. Tới khi má Tam cho hay chú Tư cho thằng Cưng qua kêu, Tam mới lồm cồm bò dậy. Thằng Cưng cũngvô trong nhà, đứng bên ghế bố, y cười cười, nói:
– Thầy Tam coi bộ hết sí oắt rồi hả?
Tam tự nhiên giật mình, lấy tay dụi mất cười hì hì, che dấu những ý tưởng vừa thoáng qua trong đầu.
– Thằng cô hồn, mày nói cái gì đó?
Thầy Tư nói, em qua kêu thầy ăn cháo vịt.
– Tam plù cười vì câu trả lừi trậc lấc của nó không ăn nhập gì tới những ý tưởng trong đầu chàng. Tụt xuống ghế bố thực nhanh, Tam choàng tay qua vai thằng học trò nhỏ kéo đi.
– Ở võ đường có đông người không mày?
Cưng bị sức nặng của Tam đè lên vai, nó đi lảo đảo ra ngoài.
– Lúc nãy thì đông, nhưng bây giờ tụi nó về gần hết rồi, còn có mấy đứa. Thầy Tư có để riêng cho thầy một tô cháo vịt tổ chảng đó.
Tự nhiên Tam thấy đói, chàng nuốt nước miếng một cái ực
– Bộ tụi mày ăn hết rồi hả?
– Dạ, tụi em ăn hết chơn rồi, nồi cháo bự khổng lồ mà chúng nó làm một cái ào sạch bách. Con vịt béo ngậy à thầy.