Đào còn biết; không những Nhung và Liên tới đây đùa rỡn với nàng, mà họ còn lôi kéo cả con Mẹo, người làm của nàng vào trò chơi này nữa. Những con người này quả thực kỳ lạ. Tuy nhiên, Đào bất cần, nàng có thể là món đồ chơi của hai cô gái này cũng không sao, miễn là họ cho nàng nhiều tiền như bây giờ. Mỗi lần số tiền họ cho Đào cũng phải mua được mười mấy lượng vàng chứ không phải ít? Dù cho Đào có hầu hạ ông Sáu tới đâu chăng nữa thì người chồng hờ này cũng đâu có nhiều của như vậy mà dấm dúi cho Đào được.
Nàng cầm bó bạc bảo Nhung:
– Cô cho con nhiều quá, con biết lấy gì trả ơn cô đây…
Nhung mỉm cười, ôm lấy Đào hôn vô miệng ngọt sớt:
– Như thế này không đủ hay sao.
Đào cũng ôm chặt lấy Nhung, nàng đã quen với cái lạnh tanh của da thịt người thiếu phụ này. Hơn nữa, tháng này Sài gòn nóng nực, ôm ấp da dẻ của Nhung đã làm Đào cảm thấy mát mẻ và có nhiều hứng thú. Nàng chưa kịp trả lời Nhung, bỗng nghe Liên hỏi:
– Bây giờ tôi muốn chị có bầu với thằng Tấn chị nghĩ sao?
Đào hơi khựng lại một chút, nàng nghĩ tới những lần ngủ với Tấn, tự nhiên bâng khuâng, hỏi:
– Tại sao cô muốn như vậy?
Liên mỉm cười:
– Chắc chắn là phải có lý do rồi.
– Cô có thể nói cho con nghe được không?
– Có gì đâu mà phải giấu giếm. Chị thấy Nhung cũng có bầu phải không?
– Dạ thấy, nhưng thú thực con cũng không biết gì về cha của đứa bé trong bụng cô Nhung là ai cả.
– Là của thằng Tấn.
Đào ngạc nhiên kêu lên một tiếng thảnh thốt:
– Sao kỳ lạ vậy?
Liên mỉm cười đanh ác.
– Giòng họ của thằng Tấn không thế nào sanh được hai đứa con. Bởi vậy ông bố của Tấn mới luyện một loại bùa để cải lại ý trời. Ông ta muốn Tấn có nhiều vợ để đẻ thực nhiều con, đứa con đầu tiên của Tấn đang nằm trong bụng Nhung; cái bầu nữa là của con người làm của anh ta. Chưa hết, còn một đứa nữa có thể trong bụng của một thiếu phụ nữa. Thú thực, hồi ấy vợ chồng tôi đang muốn giúp đỡ thằng Tấn tìm ra tung tích ông bố nó, vì ông ta đã chết rồi mà nay Tấn lại thấy ông ta trở về. Đâu có ai biết ông ta đã luyện được một loại bùa có quyền thế vô song trong ma giới. Loại bùa này rất kinh khủng, nó làm cho Tấn điên loạn trong tình dục để thoả mãn những nguyện vọng điên rồ của ông ấy. Cũng vì chồng tôi vô tìnhnhúng tay vào việc này của ông ta nên anh ta đã bị hại bằng chính bàn tay tôi.
Đào không hiểu tại sao Liên lại giết chồng nên ngắt lời nàng.
– Tại sao cô lại giết chồng?
– Thực tình cũng do cha của thằng Tấn muốn dùng tay tôi giết chồng tôi chứ không phải tôi muốn thế.
– Ông ta làm thế nào?
– Hôm ấy chồng tôi đi làm, tôi ân ái với một người bạn trai trong phòng tắm thì cha thằng Tấn giết chết người tình của tôi, làm cho tôi bị kẹt trong bồn nước, không thế nào nhúc nhích được. ác ý của ông ta là để chồng tôi về thấy cảnh ấy mà trị tội tôi. Đúng như dự ưnh của ông ta, chồng tôi đã nổi giận khi trở về thấy cảnh tôi trần truồng nằm dưới người tình đã chết cứng trong bồn tắm. Anh ta bỏ mặc tôi cho tới chết; nhưng anh ấy đâu có ngờ được, vì thế mà tôi đã vô tình bước chân vào được ma giới để giết anh ta chết.
Đào lạnh mình run rẩy trước câu chuyện của Liên. Thế thì ra cô nàng này là ma chứ đâu phải là người. Nàng bủn rủn chân tay, mặt mày xanh xám. Hàm răng run lập cập và thân thể cứng đơ không còn cử động được nữa. Từ trước tới giờ, nàng cứ tưởng Liên và Nhung là môn đệ của một môn phái thần tiên nào. Ai ngờ họ là ma! Hèn gì phép thuật của họ cao cường tới như vậy. Người thế gian này làm gì có ai biết đằng vân giá vũ như họ được chứ. Bây giờ mới phải làm sao. Đào còn đang sợ hãi, Liên lại lập lại câu hỏi lúc nãy:
– Vậy chị có bằng lòng có con với thằng Tấn không?
Dù đang sợ hãi tới tột cùng, Đào cũng thấy lạ vì sao nhất định Liên muốn nàng phải có bầu với Tấn nên hỏi lại:
– Tại…tại sao cô cứ nhất định muốn con có bầu với anh Tấn.
Liên gật đầu, trả lời:
– Phải rồi, tôi chưa nói cách trả thtì cha thằng Tấn của tôi ra sao cho chị nghe. Ông ta ỷ luyện được pháp thuật cao thâm, cải được số trời, nên tự tung tự tác; giết chết người tình của tôi, làm cho chúng tôi nhà tan cửa nát, vợ chồng ké chết truởc người chết sau. Ông ấy dùng chính tay tôi giết chồng tôi thì bây giờ tôi cũng muốn cho thằng Tấn có thực nhiều con như ý ông ta muốn. Rồi sẽ đem hết những đứa con này về với ma giới. Để ông ta ở bên kia thế giới thấy rằng những đứa cháu của ông tạo ra được bằng bùa phép sẽ phải trở về với thế giới của bùa phép, chứ không sống được ở dương gian. Đó là tôi thế thiên hành đạo thôi. Cô có thể đem hết những đứa con của anh Tấn về với ma giới, nhưng có quan hệ gì tới việc con phải có bầu với anh Tấn hay không đâu?
– Tại chị chưa biết thôi. Dù cho là bùa phép thì cái gì cũng có sự giới hạn của nó. Công lực của cha thằng Tấn chỉ có thể giúp cho nó có được bốn cái thai nhi thôi. Bây giờ đã có ba cái xuất hiện rồi, còn thiếu một cái nữa, bởi vậy tôi mới muốn chị lãnh trọng trách này. Vì nếu để cho con Hương có thêm một cái bầu nữa thì chúng tôi không phải là ‘địch thủ của con nhỏ này. Và như thế chắc chắn thằng Tấn sẽ lại có một đứa con nữa.
Đào chợt nhớ ra Liên vừa nói Hương đã có bầu với Tấn nên hỏi:
– Lúc nãy cô nói con Hương nó đã có bầu với anh Tấn rồi cơ mà. Cô đã không phải là địch thủ của nó thì làm sao bắt con nó về ma giới được?
– Đúng như vậy, nhưng thằng Tấn thiếu may mắn, vì chính lão đạo sĩ Bẩy Ly đã dụ con nhỏ Hương trục cái thai nhi ra luyện Thiên Linh Cái rồi còn đâu nữa.
Đào bần thần vì được nghe hết những oán thù của những người trong ma giới. Nàng không biết phải trả lời sao thì Liên đã nói:
– Tôi nói thực cho chị hay, tự hôm nọ tới nay, chúng tôi chưa bắt chị nhập ma giới vì còn có ý dùng chị cho việc này. Hơn thếnữa, khi chị chưa nhập ma giới thì còn có thể gần gủi được đám đạo sĩ kia, giúp tụi tôi tiêu trừ chúng nó. Vì kể từ tạo thiên lập địa tới giờ, cái đám đạo sĩ thối đó với người trong ma giới không thế nào đội trời chung được.
Đào mếu máo hỏi:
– Vậy sau khi con có bầu với anh Tấn rồi thì con phải theo cô về với ma giới à?
– Bộ chị không thích về với ma giới hay sao?
Nước mắt Đào chảy dài xuống hai má, nàng nói không nên lời:
– Cô cô ơi tội nghiệp con. Đừng bắt con chết. Con kiến còn ham sống, há gì con người. Xin cô làm phước tha cho con.
Cả Liên và Nhung cùng cười ha hả, tiếng cười rờn rợn như tiếng khóc của nhũng oan hồn từ cõi xa xăm vọng về.
– Chúng tôi cũng chẳng ham đưa chị về ma giới làm gì Nhưng nhất định chị phải có bầu với thằng Tấn và cái thai nhi đó phải theo chúng tôi cho đủ số.
Đào mừng rỡ, sụp xuống lạy lia lịa. Miệng nàng lắp bắp thề nguyền:
– Con xin đội ơn các cô, con… con xin tình nguyện có thai với anhTấn để cáccô mang nó về ma giới mà tha mạng sống cho con. Con xin thề… thề có trời đất làm chứng…
Khi Đào ngửng đầu lên thì cả Nhung và Liên cùng biến mất tự bao giờ. Xấp tiền Nhung đưa cho nàng văng tung toé nằm ngổn ngang dưới đất. Đào nhẩy vội lên giường, lấy chăn chùm kín đầu vì hình như nàng vừa nghe thấy tiếng cười thật dâm đãng của con Mẹo ở nhà dưới. Có lẽ cả Liên và Nhung cùng đang quần thảo với con nhỏ này chứ không có gì khác nữa. Nếu nó biết hai nàng này không phải là người, không biết nó có dám đùa rỡn như vậy nữa hay không…
Khi mặt trời lên thực cao Đào mới thức dậy. Bây giờ nàng không còn thắc mắc gì về việc Nhung và Liên chỉ có thể xuất hiện về ban đêm nữa. Bởi vì nàng biết chắc rằng ma quỉ không thế nào dám hiện hình về ban ngày được. Đào nghĩ ngay tới việc phải tới âhà Tấn ngay. Nàng đang phân vân phải làm theo lời Nhung và Liên hay là phải thú thực mọi chuyện với Tấn.
Nhưng dù có làm theo lời Nhung và Liên, hay đi thú thực với Tấn thì cũng phải tới nhà chàng cái đã. Đào nghĩ có lẽ phải tùy cơ ứng biến, vì hai cô ả này không phải là tay vừa gì; tụi nó có thể giết chết nàng bất cứ lúc nào, dễ như lấy đồ trong túi vậy.
Đúng mười hai giờ trưa, Đào tới nhà Tấn. Nàng đẩy cửa băng qua vườn mà không thấy bóng ai trong nhà. Cửa trước mở toang. Đào lên tiếng gọi mấy lần mà không có ai trả lời Đánh bạo, nàng đi thẳng vô trong nhà, ngó vào mấy căn phòng cũng chẳng có bóng người nào. Bỗng nàng nghe thấy có tiếng mõ lốc cốc và tiếng phèng la ngoài vườn sau. Đào trở ra, đi vòng qua phía sau nhà. Thì ra mọi người tụ tập cả nơi đây trong chiếc am mới cất này.
Nàng thấy đủ mặt; từ thầy Hai Cơ, thầy Bẩy Ly, Tấn, Hương và bẩy người thanh niên lạ mặt nữa. Nàng đứng ngoài cửa am dòn vô. Hình nhưchắng ai để ý tới Đào; mọi người đang tụng kinh một cách thực lạ lùng. Nàng để ý, Hương và bẩy thanh niên lạ mặt ngồi chính giữa am thành một cái vòng tròn, còn Tấn đứng chính giữa cái vòng tròn ấy. Thầy Hai Cơ và thầy Bẩy Ly ngồi cạnh nhau trước bàn thờ phía trong. Nói là bàn thờ chứ thực tình Đào chỉ thấy trên đó căng một giải lụa đen thui, nổi bật trên những bức tường sơn đỏ chói.
Tự nhiên nàng rùng mình vì khung cảnh ở đây có vẻ kỳ bí quá. Tiếng mõ và phèng la là do thầy Bẩy Ly và thầy Hai Cơ đánh; nàng thấy thầy Hai Cơ gõ mõ một hồi thì thầy Bẩy Ly đáng phèng la một tiếng thật ăn nhịp với nhau.
Khi thầy Hai Cơ gõ mõ thì Hương và bẩy thanh niên cùng đọc một câu kinh mà Đào nghe chẳng hiểu ý nghĩa là gì cả. Hình như đó là một câu chú gì chứ không phải là kinh Phật như trong chùa nàng thường đi lễ. Còn mỗi lần thầy Bẩy Ly gõ phèng la là tới lượt Tấn đọc một tràng dài cũng những câu Đào chưa bao giờ được nghe cả. Đọc xong, Tấn phủ phục xuống vái một lạy dài, trong khi thầy Hai Cơ lại gõ mõ cho Hương và bẩy thanh niên kia đọc câu kinh.. của mình.