VN88 VN88

Liệu bùa ấy có giúp tôi địt được em – Truyện 18+

Mẹ Tấn đã thức dậy ngay khi nghe tiếng nổ inh tai ngay sát nóc nhà. Bà kéo chiếc mền sát hơn nữa, cuộn tròn vô mình. Từ nãy tới giờ, bà nghe hình như có tiếng ai nói chuyện thì thào đâu đây. Lúc đầu bà chỉ tưởng là tiếng mưa rơi, nhưng càng lắng nghe, càng rõ là tiếng người. Hìnhnhưtiếng hai người con gái đang đùa rỡn với nhau. Giọng nói nghe quen quen nhưng thực dâm dật. Bà lấy làm lạ không hiểu sao trong đêm mưa rơi nhưthế này, con gái nhà ai ở đâu lại rủng mỡ như vậy giữa đêm khuya. Rồi những hình ảnh ma quái hiện lên trong đầu bà rờn rợn. Từ nhỏ tới giờ, bà có tiếng là người gan dạ, không biết sợ hãi là gì. Ngay cả chồng khi xưa luyện bùa ngải, yêu ma mà bà cũng coi là thường. Vậy mà đêm nay tự nhiên bà thấy rờn rợn và thực lạnh. Hình nhưcó một cái gì không ổn. Vừa rồi sấm nổ vang trời như sét đánh ngay trong phòng. Giờ đây lại có tiếng rù rì, đú đởn thật dâm dật này nữa. Chuyện gì đang xẩy ra đây. Thằng Tấn và cả con Hương đã đi Châu Đốc từ hồi chiều, không biết giờ này chúng tới nơi chưa.

Phải như có chúng ở nhà, thế nào bà cũng sai chúng đi coi xem có chuyện gì.

Cứ chập chờn mãi cho tới gần sáng bà vẫn không ngủ được chút nào. Cho tới một lúc, bà đã định rõ tiếng rù rì là ngay ở dưới gần giường bà đang nằm chứ không đâu xa.
Bà tốc mền ngồi dậy, chui ra khỏi mùng, lẩm bẩm:
– Quái lạ, không lý trong nhà này lại có ma hay sao.
Bà vừa thò chân xuống đất đã thấy một cánh tay trắng nõn, từ trong gầm giường thò ra nắm lấy chân bà. Mẹ Tấn thét lên, cố rụt chân lại nhưng chân bà bị bàn tay nắm chặt như một chiếc kìm sắt, nó từ từ lôi bà xuống gầm giường.

Bà chưa kịp nhìn thấy con ma nào thì tim đã ngừng đập. Mạch máu trong não bộ quá căng thẳng đứt na, đưa bà về bên kia thế giới…..
*
* *

Buổi cùng rồi xe cũng tới Châu Đốc. Đào đã dúi vào tay chàng miếng giấy địa cM người bạn và hẹn chờ chàng ở đó Không hiểu sao Tấn đút cái địa chỉ đó vô túi mà lòng hồi hộp không cùng. ở người đàn bà này Tấn cảm thấy có một cái gì hấp dẫn khác lạ. Bởi vậy, khi tới nhà cha mẹ Hương, trong lòng Tấn nôn nóng lạ lùng, chàng nói cho xong mọi câu chuyện. Hỏi ngay nhà thầy Hai Cơ ở đâu, tới đó liền vì chàng biết là ông ta không có ở đó. Điều chàng làm là muốn lấy cái cớ tới nhà thầy Bẩy Ly với Đào thôi. Lẽ dĩ nhiên là Tấn đi một mình. Hương cũng không muốn đi cho lắm, vì nàng cũng chẳng thích gì đám thầy bà ở dưới này. Hơn nữa, đã lâu không về thăm nhà, gặp cha mẹ và đám em út nàng bịn rịn không muốn đi đâu nữa.

Tấn như con chim sổ lồng, chính gia đình thầy Hai Cơ cũng nói muốn gặp ổng chỉ có cách tới ớm thầy Bẩy Ly may ra gặp được, vì ông ta không ở chỗ nào nhất định cả.

Sáng sớmhôm sau, chàng đã tìmtới nhà người bạn Đào, và gặp ngay Đào đang ở đó. Nàng cũng có vẻ trông ngóng chàng lắm. Hai người dắt nhau ra chợ ăn sáng. Đào tươi cười, hỏi Tấn:
– Sao, cô em nuôi của anh không đòi đi theo hay sao?
Tấn cười hì hì, chàng biết Đào đã đoán được sự liên hệ giữa chàng và Hương. Chàng trả lời:
– Ngu sao mà nhập hai bà làm một.
Đào cười dả lả, nàng tìm được cái ngang tàng thực đáng yêu của người thanh niên hào phóng này.
– Anh không sợ cô ta ghen sao? ‘
– Nhiều khi người ta ớm được những cảm giác mới lạ và thích thú trong cái sợ hãi của cuộc đời phải không em.
Đào đập nhẹ vô lưng Tấn, cười khúc khích.
– Anh đang nói cái gì đó?
Tấn nháy Đào một cái thực tình, chàng thấy lòng lâng lâng như khi biết yêu ở tuổi học trò. Cả hai người đi thực sát vô nhau.
*
* *

Trời vừa hừng sáng mà chợ đã đông nghẹt người. Nhiều con mắt tò mò nhìn theo Tấn và Đào, chắc chắn những người dân ở đây nhìn thấy ngay hai người không phải là dân địa phương. Hôm nay Đào mặc một chiếc quần Jeanbó chặt, hai bắp đùi nàngcăngra sátvô làn vải. Những đường cong phồng lên, hằn rõ nét táo bạo khác thường. Phía trên, chiếc áo thung mầu trắng ngà, có gắn hình một con cá sấu nho nhỏ phía trước ngực; như đang quẫy đuôi trên đỉnh những đường cong ngút ngàn lồ lộ.
– Đào em tính bao giờ mình tới nhà thầy Bẩy Ly?
Thay vì trả lời câu hỏi của Tấn, Đào lại hỏi:
– Anh có gì gấp không?
Tấn lắc đầu. .
– Không, anh chỉ hỏi vậy thôi.
Đào mỉm cười có vẻ hứng trí, nàng ngước mặt nhìn lên căn lầu có treo chiếc bảng khách sạn mầu đỏ chói. Tấn hiểu ý cười hì hì bóp nhẹ tay nàng, nói:
– Sự thực thì anh đi Châu Đốc để thu tiền vụ lúa năm nay. Công việc đã xong hết rồi. Bây giờ đi kiếm thầy Hai Cơ lo vụ của anh cũng chẳng có gì gấp gáp. ở lại đây năm ba bữa, nửa tháng cũng không sao.

Nghe Tấn nói, tựnhiên nhưcó một luồng điện chạy dài theo sống lưng Đào. Ngay từ trên xe đò, nàng đã có linh cảm anh chàng này phải là một công tử con nhà giầu chứ không giống một đệ tử đi cầu sư học đạo. Nhất là cô gái trẻ đẹp non choẹt kia bám cứng chàng ta như vậy không thể nào là một tình yêu kiểu hai quả tim vàng trong túp lều tranh được. Hơn thế nữa, cái lối tán gái táo bạo thần tốc như tối qua trên xe đò chỉ có thể có được ở những tay bản lãnh lăn lộn trong làng chơi thiện nghệ mà thôi. Tự nhiên trong đầu Đào nảy ra những ý nghĩ thật táo bạo. Nàng thấy mình dùng trái “Ô mai Bắc Việt” sau cùng quả thực là đúng chỗ. Nàng mỉm cười nói nửa đùa nửa thực. Anh dám ở lại đây với em hết con trăng này không?
Tấn cười ha hả.
– Chỉ một con trăng thôi hay sao?
Vẫn giọng nửa đùa nửa thiệt, Đào ướm lời:
– Anh tưởng mình bền bỉ được như vậy hay sao. Phải biết em là đệ tử thầy Bẩy Ly đó nhe.
– Nếu vậy em có biết phải gọi anh bằng gì không?
Đào mỉm cười hỏi:
– Bằng gì đây?
Sư thúc .
– Tại sao?
Anh là đệ tử của thầy Hai Cơ, mà thầy Hai Cơ lại là sư phụ của thầy em. Như vậy em không gọi anh là sư thúc còn là gì nữa.
Đào nhìn Tấn tinh nghịch, hỏi:
– Anh có biết thầy em là ai khôngl
Tấn hơi ngơ ngác, chàng hiểu là câu trả lời không đơn giản như chàng đang có trong đầu nên không trả lời ngay.
Trong khi Đào nghĩ tới những lần tớinhà thầy Bẩy Ly luyện phép và sự liên hệ giữa nàng và ông thầy già hảo ngọt và dâm dật này.

VN88

Viết một bình luận