Người tài xế vâng dạ, tắt máy xe, lấy tờ báo ra đọctrong khi Bình lấy chìa khoá mở cửa vô nhà.
Căn nhà vắng hoe, im lìm. Những bao gạo chất dọc theo hai bên tườnglên tới trầnnhà, thu hẹp diện tích chiếc phòng rộng mênh mông. Bình bật đèn, ánh sáng tỏa ra soi sáng khắp căn phòng. Chàng nhìn thấy ngay chiếc hình ba Tấn để trên bàn thu tiền của vợ. Cặp mắt ông nhìn Bình trừng trừng. Miệng mím lại nửa như giận dữ, nửa như cười cợt. Bình phân vân không hiểu sao Tấn chưa tới đây lấy tấm hình này. Anh chàng có vé nóng nảy muốn biết kết quả việc xét nhà này ghê gớm cơ mà. Bỗng có tiếng gọi chàng từ phòng tắm.
– Anh Bình… anh Bình ơi cứu em.
Bình ngạc nhiên tới đờ đẫn. Tiếng của Liên kêu cứu. Một thoáng báo động rung lên trong đầu chàng. Bình rút nhanh cây súng đeo bên hông. Chàng nép sát lưng vào nhữngbao gạo chấtdọcbên tường. Từ từ tiến lại phía phòng tắm. Tiếng Liên càng kêu lớn hơn, phát ra thực rõ ràng trong phòng tắm. Kinh nghiệm mười mấy năm chỉ huy trong ngành tình báo. Bình mím chặt môi không lên tiếng, chàng cố di chuyển thực nhẹ nhàng không để gây ra một tiếng động nhỏ nào. Trống ngực Bình đập thình thịch, trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm thập tử nhất sinh không làm chàng run sợ, không hiểu sao hôm nay chàng lại hồi hộp lạ kỳ.
Tiếng Liên càng lớn hơn, giọng nàng run rẩy và đứt đoạn. Như vậy chắc chắn vợ chàng đang gặp nguy hiểm trong căn phòng tắm này rồi. Không lý hung thủ vô nhà, khóa cửa lại với Liên ở trong đó hay sao. Nhưng tại sao y lại để nàng kêu cứu tựdo nhưvậy. Một cái bẫy chăng. Bình định lui ra gọi anh tài xếvô trợ lực. Bỗng Liên gọi nhưgào lên.
– Anh Bình ơi… có phải anh Bình đó không. Vô đây kéo cái thây ma này ra cho em đi, nếu không em chết mất. Bình không còn suy nghĩ gì hơn thiệt nữa, chàng nhẩy
tới đạp tung cửa phòng tắm. Hai tay ghìm cây súng chĩa vô trong sẵn sàng nhả đạn.
Khung cảnh trong phòng tắm làm chàng ngẩn ngơ, không tin được mắt mình. Miệng Bình há hốc, chân tay chàng bắt đầu run lẩy bẩy. Chàng đứng chết một chỗ như cây tượng đá. Liên cũng trợn mắt nhìn chàng trừng trừng. Miệng nàng mím chặt, không nói được tiếng nào. Lúc nãy nàng còn kêu réo, bây giờ lại lặng thinh. Không gian chĩu nặng. Thời gian nhưđứng lại. Hai người nghe được cả tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ Bình đeo trên tay.
Nhưng dù muốn dù không Bình và Liên cũng phải đương đầu với sự thực. Liên run rẩy lên tiếng.
– Anh kéo xác thằng Tú ra đi. Không lý để em nằm luôn trong này hay sao.
Bình vẫn lặng người, chàng không thể nào tin được sự việc này có thể lại xẩy ra được như vậy hay sao. Thấy Bình đứng chết trâng, Liên lại lên tiếng.
– Anh làm ơn kéo xác thằng Tú ra cho em đi. Em nằm đây đã một ngày một đêm rồi.
Bình không nghe lời Liên nói, tai chàng ù đi, mắt mờ dần. Chàng bắt đầu nhìn quanh phòng tắm. Dấu đèn cầy còn lại trên bàn. Đây là sở thích của Liên, nàng luôn luôn dùng đèn cầy trong mọi cuộc truy hoan. Lại mùi nước hoa quen thuộc bốc ra từ bồn tắm. Bình đã tắm chung với nàng hàng trăm lần trong chiếc bồn có pha nước hoa như thế này. Tiếng Liên lại vang lên.
– Anh Bình, xin tha cho em mà. Em lỡ dại, dù anh có muốn bỏ em thì cũng để em ra khỏi cái bồn tắm này đã chứ. Không lý anh muốn em chết như thế này hay sao.
Mắt Bình trợn lên, chàng bỗng nhìn thực rõ thân thể của thằng làm công trên mình Liên. Người vợ đầu gối tay ấp của chàng từ khi còn hàn vi. Thì ra từ bấy lâu nay chàng bị gạt mà không biết. Cái thằng vác gạo khờ khạo này ai mà ngờ được nó lại là kẻ cắm cái sừng tổ bố trên đầu chàng từ bấy lâu nay. Hèn gì bây giờ Liên không còn đòi hỏi ân ái với chàng như thuở nào nữa. Chàng đã tưởng vì làm việc lao động chân tay nhiều nên Liên không còn đòi hỏi xác thịt nhiều. Ai ngờ nàng đã ngoại tình trong lúc chàng vắng nhà. Như thế này còn mặt mũi nào nhìn thấy ai nữa chứ. Địa vị, uy quyền càng cao, chuyện này xì ra càng nhục. Bình lùi lại, rồi như bị ma đuổi, chàng chạy thực nhanh ra nhà ngoài mặc cho tiếng la thét của Liên phía sau. Chàng khoá cửa lại và ba chân bốn cẳng nhẩy lên xe, thét lớn:
– Chạy mau… chạy mau.
Anh tài xế không hiểu chuyện gì, thấy xếp của mình mặt mũi đó gay, thét be be, sợ hãi rồ máy cho chiếc xe chồm lên mà không cần hỏi đi đâu, chạy thẳng tới trước. Có lẽ hơn ai hết, anh biết tâm lý của ông xếp mình. Trong lúc này mà mở miệng ra hỏi một câu là lãnh cái búa ngay. Anh cứ lẳng lặng lái xe thắng về sở. Vừa tới nơi, anh định quẹo xe vô cổng, bỗng Bình hỏi anh một câu làm anh thắng xe gấp, hoảng hết táp vô lề đường ngay.
– Ai bảo anh đưa tôi về đây.
Xe vừa ngừng lại, anh lại nghe ông xếp lớn thét lên.
– Ngừng lại đây làm gì hả?
Anh vừa tính cho xe chạy, Bình đã giận dữ nói lớn:
– Thôi xuống xe đi.
Anh tài xế lật đật nhẩy xuống xe liền. Trong khi đó Bình nhẩy vào trước tay lái, nhận ga cho xe chồm lên lao tới truởc trước sự kinh ngạc của người tài xế không hiểu chuyện gì đã xẩy ra cho ông xếp mình.
Tấn vừa tới nhà Bình đã thấy chiếc xe Jeep chở Bình chồm lên, lao đi như giông gió. Chàng cố tăng vận tốc chiếc xe Honda cũ kỹ đuổi theo nhưng không kịp. Tấn ngạc nhiên hết sức. Cả ngày hôm qua, chàng đã tới nhà Bình nhiều lần nhưng không hiểu sao chẳng có ai ở nhà cả. Tiệm gạo đáng nhẽ phải mở hàng, vậy mà cửa đóng then cài. Tấn đã gọi, phải nói là đập cửa hàng chục lần vẫn không có ai ra mở.
Chiều nay vừa tới nơi lại thấy xe Bình lao đi vùn vụt. Chàng cố gọi, nhưng Bình không nghe thấy. Bởi vậy chàng lại đành quay về. Hôm qua Tấn cũng có ghé vô con hẻm của ông già nọ và được người lối xóm cho biết có cảnh sát tới xét nhà tối hôm đó. Ngoài ra không ai biết gì hơn nữa. Điều đó lại càng làm Tấn nóng lòng muốn biết kết quả việc khám xét nhà của Bình hơn nữa. Nhưng bây giờ phải làm sao đây.
Trong lòng Tấn nóng như lửa đốt, chàng không còn biết phải làm sao. Bỗng trong đầu Tấn loé lên một ý nghĩ. Chàng cho đó có thể là một giải pháp hay. Nhưng một mình Tấn làm sao có thể thực hiện nổi. Ít nhất cũng phải có người phụ với chàng, nhưng tìm ai đáng tin cậy để làm cái chuyện phi pháp này. Suy đi nghĩ lại, Tấn thấy Nhung là người đáng tin cậy nhất. Nhưng nàng đang giận chàng, và trong vụ này, Nhung lại là người chống đối chàng đầu tiên. Bây giờ phải làm sao.
Suy đi nghĩ lại cũng chẳng có giải pháp nào cho ổn thoả. Tấn thấy chỉ còn cách cứ tìm tới Nhung, nói hết mục đích chàng nhờ nàng, dù cho Nhung có nói gì thì nói, ít nhất chàng cũng có dịp thuyết phục nàng, may ra có kết quả tết. Còn như nàng từ chối thì cũng kể như không nói điều này với nàng thôi. Thiếu Nhung, Tấn cũng đâu có làm được gì.
Tới nhà Nhung, Tấn cho xe chạy luôn vô trong sân. Mấy con chó thấy người quen tđi vẫy đuôi mừng. Chàng dựng xe, vỗ nhe nhẹ vô đầu con chó mực. Nó nghếch mõm, lim dim mắt thích thú. Con chó vàng cũng chồm lên người chàng. Tấn mỉm cười ôm lấy đầu nó, nói:
– Mày lại ghen với nó rồi phải không?
Nhung cũng vừa trong nhà đi ra, nàng nhìn thấy Tấn, ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, anh Tấn tới hồi nào vậy. Vô nhà đi anh, anh cứ ôm mấy con chó đó, chúng hôi lắm đó.
Tấm cười hì hì, chàng mừng trong bụng vì thấy Nhung không có vẻ gì giận chàng như mấy bữa trước nữa.
– Em ăn cơm chưa. Anh tính tới rủ em đi ăn cơm.
Nhung mỉm cười, nàng tlllấy hình như được an ủi vì lời mời của Tấn nhưmột sự xin lỗi đã làm cho nàng giận mấy bữa trước.
– Em cũng đang nấu cơm. Ba mẹ và mấy đứa em đi coi hát tới tối mới về. Hay là anh ở lại ăn cơm với em cho vui.
Tấn mừng rỡ, như vậy là chàng có dịp nói hết ý định nhờ vả Nhung tối nay cho nàng nghe.
– Như vậy cũng được, chúng mình có dịp nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Làm sao Nhung hiểu được ý định Tấn tới tìm nàng để làm gì. Tình yêu chín mùi đã làm nàng dễ dàng quên đi tất cả những tủi hờn mấy bữa trước. Nhung nắm tay Tấn kéo vô phònh tắm, nàng lấy nước cho chàng rửa tay. Ánh mắt Nhung ngời lên biết bao nhiêu yêu thương chan chứa.
– Hồi này trông anh xanh xao tiều tụy quá. Có lẽ em phải nấu đồ bổ cho anh hàng ngày mới được. Mẹ anh cũng yếu rồi, mà con nhỏ người làm nó có biết gì đâu.
Tấn cười mơn chớn.
– Có lẽ bây giờ là lúc mẹ anh cần một người con dâu như em rồi đó.
Nhung cười khúc khích.
– Chỉ có thế thôi hay sao?
Tấn với chiếc khăn lau tay cho khô rồi quay lại ôm ghì lấy Nhung, hôn vội vã lên bờ môi chín mộng của người yêu Nhung chới với, nàng không ngờ hôm nay Tấn hấp tấp như vậy. Mặc dù nàng biết trong nhà không có ai, và đây cũng không phải lần đầu Tấn hôn Nhung, nhưng không hiểu sao nàng sờ sợ. Căn phòng tắm nhỏ bé này tuy kín đáo mà nàng vẫn tưởng có ai đang rình rập.