VN88 VN88

Lập lòe địt nhau dưới ánh lửa ma chơi – Truyện 18+

Jean nghe thấy tiếng mình rên d. .
– Anh Hưng… anh Hưng ơi… Anh làm sao vậy. Thôi… thôi mà… Đừng làm em chết mất anh ơi…

Jean quằn quại, tái tê, điên dại trong dục tình không thế nào tưởng tượng được. Có những lúc nàng mê man trong biển lửa hừng hực ân tình. Có những lúc tái tê trong đau đớn đam mê. Nàng thấy thân thể như tan biến vào hư vô quằn quại cả thể xác lẫn linh hồn. Hình nhưnàng đang nằm trong vòng tay của quỉ. Trên trời, một chiếc máy bay khổng lồ đang từ từ hạ thấp. Hình như trên đó có vợ Hưng. Nhưng dưới này thân thể chàng đang cuồng dại, dập xuống liên hồi. Jean níu cứng lấy chàng rên rỉ.
– Anh… anh Hưng ơi. Hình như chuyến máy bay chở Đào vừa đáp xuống phi trường kìa.
Bây giờ Hưng mới ầm ừ lên tiếng. Giọng chàng văng vẳng như từ cõi xa xăm vọng lại. Phải, phải rồi… Đào đã tới rồi đó em.

Ttrong khi đó Đào vừa bước xuống máy bay. Sao mà khí hậu ở đây nóng khủng khiếp thế này. Mặc dầu đã biết truởc nhưthế. Ngoài bộ đồ mặc ngoài này, Đào không mặc một thứ quần áo lót nào bên trong mà vẫn nóng kinh người. Mồ hôi nàng vã ra. May mà bây giờ là ban đêm mà còn như thế này. Không biết sáng mai khí hậu sẽ ra sao. Đang lớ ngớ, trông trước nhìn sau thì Hưng đã đứng sát bên nàng từ lúc nào. Đào mừng rỡ ôm chầm lấy chàng. Hưng nhấc bổng nàng lên trong khi môi Đào đã gắn chặt lấy miệng chàng rồi. Nhiều con mắt hướng về phía hai người. Có lẽ phong tục tập quán ở đây không cởi mở như bên Mỹ nên những con mắt tò mò có vẽ ngỡ ngàng về sự âu yếm công khai của cặp vợ chồng trẻ này.

Tự nhiên Đào rùng mình khi thấy Hưng quét ngang tầm mắt nhìn chung quanh làm mọi người lẩn tránh xa hẳn ra. Nhưng chỉ một thoáng, tánh hồn nhiên lại trở về với con người Đào. Nàng lại tung tăng âu yếm đi bên Hưng, tíu tít như một con chim non.

Sau khi lãnh hành lý. Hưng bao riêng một chuyến xe lam chở hai người về. Gió biển về đêm thổi lồng lộng mà Đào vẫn cảm thấy nóng bức lạ lùng. Nàng ngồi sát vô Hưng, ôm lấy chàng để cảm nhận hơi da mát lạnh từ người chàng truyền qua thật dễ chịu.

Đèn đường ở đây hầu như không có. Xe chạy thực lâu mới có một hai bóng đèn lờ mờ như bóng ma chơi. Đường phố tối om om, ánh đèn xe lam cũng chỉ chiếu sáng được một khoảng thực ngắn trước mặt để anh tài xế cho xe chạy từ từ như loài rùa biển.

Cũng vì trời tối mà có lẽ bây giờ Đào mới được nhìn thấy ánh trăng rằm trải dài trên mặt biển thực đẹp. Nó lóng lánh như muôn ngàn tinh tú, nhấp nhô trên những ngọn sóng thực tình. Đào luồn một tay vô trong quần Hưng. Đã mấy tuần xa cách, bây giờ có lẽ nàng phải hâm nóng cái thân thể lạnh giá này để cho nó khỏi teo luôn lại thì khổ Bỗng Đào thích thú vì người Hưng nóng lên thực dễ dàng. Nàng chồm lên, cắn nhẹ vô tai chàng thì thầm.
– Anh hư quá đi…

Hưng vẫn lầm lỳ, vòng tay ôm lấy mình Đào. Nàng dựa sát vô mình chàng hơn nữa, trong khi tay Hưng đã thọc sâu vô ngực áo nàng. Thân thể Đào run rẩy vì những ngón tay thần diệu ngày hôm nay của chàng. Tuy nhiên, Đào biết rằng chồng mình chỉ có thời gian ban đầu ve vuốt này thực sự là một người bình thường thôi. Còn như lát nữa đây, khi mà bắt đầu làm công việc của một người đàn ông thì chàng chịu thua ngay. Chẳng bù với Hiền, anh chàng nấu bếp cho nhà hàng của Đào. Thân thể cục mịch như vậy mà sáng nào cũng cương cứng cả giờ, làm cho Đào phải điên lên từ mấy năm nay. Cũng vì vậy mà cho tới giờ này nàng mới lấy chồng.

Thực là trời quả báo lại gặp ngay một anh chồng bất lực? Nếu không phải vì tai nạn và vấn đề gài Hớn vào trách nhiệm của đứa con trong bụng, có lẽ giờ này Đào vẫn còn phây phây để hưởng thụ của quí trong nhà hàng của nàng.

Đào còn nhớ trước ngày lên đường về Việt Nam. Gặp ngay ngày nhà hàng đóng cửa. Nàng rủ Hiền xuống Santa Cruz chơi. Hai đứa dắt nhau vô một khách sạn nhỏ ngay trên bãi biển. Nàng bảo Hiền:
– Hiền ơi, ngày mai em phải lên đường về Việt Nam với anh Hưng. Bây giờ anh làm sao cho em nhớ mãi những ngày chúng mình bên nhau nghe anh.
Hiền cười hì hì.
– Mỗi buổi sáng, chúng ta chỉ có vài chục phút trong nhà kho làm anh điên lên được, em có biết không. Hôm nay được cả ngày ở đây mà không làm cho em nhớ đời thì còn chờ tđi bao giờ nữa chứ.

Đào vuốt những bắp thịt săn tròn của Hiền và hỏi:
– Bộ từ nhỏ anh đã khoẻ như thế này rồi hay sao?
Hiền gật đầu nói:
Cũng vì vậy mà nó hành hạ anh nhiều khi muốn điên lên đó.
– Sao anh không lấy vợ sớm?
Cha mẹ anh chết hết, ở với ông chú làm ruộng, lấy tiền đâu mà lấy vợ chứ.
– Vậy hồi ấy anh làm gì?
– Thì ở dưới quê còn nhỏ, chỉ có đi chăn trâu thôi, chứ còn làm được cái gì khác nữa đâu.
– Em đọc mấy cuốn tiểu thuyết, thấy họ viết mấy đứa chăn trâu quỉ quái lắin. Có khi chúng làm tình với mấy con trâu nữa phải không?
Hiền cười sặc sụa, nói:
– Thật tình mấy ông nhà văn nhiều óc tưởng tượng.
– Có thiếu gì cách giải quyết vấn đề đó mà phải làm như vậy với mấy con vật cơ chứ.
– Anh nói cho em nghe đi.
– Thường thường thì tụi anh ve vãn lẫn nhau. Thiếu gì những đứa con gái cũng đi chăn trâu cơ chứ. Thả trâu rồi, tìm một lùm cây, bụi cỏ nào đó, ân ái ngày này qua ngày khác là chuyện thường thôi mà.
– Anh có dụ được đứa nào không?

VN88

Viết một bình luận