VN88 VN88

Lập lòe địt nhau dưới ánh lửa ma chơi – Truyện 18+

Hưng chưa kịp trả lời. Một anh kỹ sư Mỹ đã bật cười ha hả, nói:
– Jean à, em định nói tự nhiên bức họa này nó chảy máu mắt ra phải không. Anh đã sờ lên bức tranh rồi, máu người ta mà lại là chất sơn dầu đó hay sao hở em?
Anh chàng kỹ sư Mỹ kia điềm đạm hơn, nói:
– Jean à. Anh nghĩ chồng em mới chết. Hơn nữa, cái chết thật bất ngờ và thê thảm nên em mới bị mất tinh thần đến mê sảng vậy thôi. Hãy nghỉ ngơi vài ngày nữa, tinh thần sẽ thoải mái hơn.

Jean biết rằng không thế nào làm cho mọi người tin được. Nàng thở dài nói cho qua.
– Chắc là em nằm mơ, quả thực là một cơn ác mộng. Thôi, ngủ đi nhé. Chúc Jean ngủ ngon.
Hai anh chàng kỹ sưMỹ đi rồi. Hưng vẫn còn ngồi bên Jean. Chàng phân vân không biết những điều Jean nói vừa rồi ra sao. Bởi vì con mắt kia, quả thực có nhiều sự huyền bí chứ không phải chỉ đơn thuần như một bức tranh. Jean đã vẽ giống hệt như những gì chàng thấy. Hưng hỏi:
– Lúc nãy đông người, anh không tiện nổi. Vừa rồi cặp mắt kia lại hiện ra phải không?
Jean gật đầu, nói:
– Anh ra đóng của lại đi. Em nói hết cho anh nghe.
Hưng ra đóng cửa phòng rồi trở lại ngồi bên Jean.
– Bây giờ em nói đi. Anh biết rằng những gì em sắp nói không phải là một giấc mơ đâu. Bởi vì chúng mình là những người trong cuộc. Hơn ai hết, phải chấp nhận những điều hầu như hoang đường này.

Jean gật đầu. Nàng nắm lấy tay Hưng nói:
– Anh nói đúng. Lúc nãy em biết không thế nào làm cho các anh ấy tin được nên nói cho qua chuyện thôi. Với anh, anh có lẽ sẽ hiểu nhiều hơn.
– Đúng rồi, bởi vì tụi mình cùng là nạn nhân mà. Em cứ nói đi.
Jean gật đầu, nàng nhìn lên bức họa nói:
– Anh biết là đêm nay đâu có dễ gì ngủ sớm được phải không. Nhưng vì quá mệt mỏi, mãi rồi em cũng chợp mắt được một lúc và thức dậy. Em đang còn nằm thao thức. Bỗng cặp mắt kia hiện ra ngay trên bức họa của em. Lúc đầu em còn tưởng mình hoa mắt. Sau mởi biết mình đang trong trạng thái bình thường hơn bao giờ hết. Cặp mắt kia bất quá những lần trước xuất hiện trên tường. Nay nó nhập vào bức tranh em vừa vẽ. Những con sóng trong tranh chuyển động và thực ghê hồn như một trận bão biển thực sự Gió thổi điên cuồng cùng những tiếng gầm thét thật ghê gớm. Thân thể em bắt đầu bị kích thích nSay khi nhìn thấy tia mắt đó nhìn mình như thôi miên. Quần áo em tự động cởi ra cho tới không còn một mảnh vải nào nữa. Tay chân mình tự nhiên làm những cử động dâm dật tới man dại. Anh đã nhìn thấy em một lần như vậy rồi phải không.

Hưng gật đầu, trong khi Jean nói tiếp:
– Anh nhìn thấy em lúc ở bãi biển chỉ là mới bắt đầu. Nếu chỉ vài phút sau anh không vác em chạy, có lẽ mọi sự xẩy ra sẽ khác hẳn. Tối nay cũng thế. Nói cho đúng sự thực em đã làm tình với một thân thể vô hình cực dâm, cực ác Tất cả những phần nhậy cảm nhất của thân thể mình đều bị kích thíchtới khủng khiếp. Anh cứtưởng tượng, khi làm tình tới mức độ tuyệt đỉnh của nó như thế nào thì lúc ấy thân thể em cũng như vậy. Chỉ có khác một điều là sự việc kéo dài ngay từ đầu và hầu như không bao giờ chấm dứt cho tới suốt cơn động tình đó. Tình trạng này cũng đã vừa xảy ra cho em tối nay. Khi cặp mắt xuất hiện. Lúc ấy, cặp mắt vẫn trợn ngược, đôi lông mày xếch lên. Từ đó làm cho thân thể em tê dại. Nhưng thực sự vẫn chưa có gì khác lạ hơn mấy lần trước. Nhưng lần này, sự việc kia vừa xẩy ra một lúc thì tự nhiên cửa sổ bật tung. Một cơn gió lạnh buốt thổi vô phòng nhưmột trận cuồng phong thật khủng khiếp. Mọi vật quay tròn, đồ đạc bay tứ tung. Thân thể em lúc đó tự nhiên nhẹ tênh như có ai nhấc bổng lên không. Thế rồi tự nhiên em có thể tự chủ được mọi hành động của mình. Chỉ có điều gió vẫn thổi, mọi sự vẫn xáo trộn tới khủng khiếp. Lúc ấy em thấy mìnn như ngồi trong một cơn địa chấn và cuồng phong tới ghê hồn. Rồi bỗng dưng cặp mắt trong bức họa của em thay đổi. Những tia nhìn không còn kích thích tình dục trên thân thể em nữa, nhưng bây giờ là giận dữ. Hai con mắt long lên sòng sọc và đỏ ao. Chỉ một lúc sau thì em nhìn thấy rõ ràng máu từ cặp mắt đó chảy ra. Thú thực với anh là không bao giờ em vẽ những giòng máu đó trên bức tranh như vậy. Nhưng
bây giờ nó đã ở đó và là sơn dầu của em thì phải nói làm sao đây.
– Như vậy quả thực là ghê hồn. Để anh tới gần coi bức họa ra sao.
Vừa nói, Hưng vừa đứng đậy định ra coi bức tranh, nhưng Jean níu lấy chàng nói:
– Thôi, kệ nó đi anh.

Hưng ngồi lại, chàng xoay mình đối diện với nàng. Jean đã buông hẳn chéo mền. Chiếc mền rớt xuống giường để thân thể Jean lồ lộ. Hình như nàng không cần giữ ý tứ gì với chàng nữa. Hưng hơi tần ngần, nhưng chàng cố làm vẻ tự nhiên nói:
– Anh thấy em cũng mệt lắm rồi. Để anh về phòng cho em đi ngủ nhé.
Jean lắc đầu nguầy nguậy.
– Đừng anh… ở đây với em đi, làm sao em ngủ được trong tình trạng này hả.
– Thì em cũng phải nhắm mắt lại ngM đi cho khỏe chứ.
Jean cố nài nĩ.
– Không được đâu anh, em biết mà. Hãy ngồi đây nói chuyện với em cho tới sáng nghe anh.

Vừa nói, Jean vừa với tay tắtngọn đèn điện giữa phòng. Bóng tối chụp xuống vì ngọn đèn ngủ thật yếu ớt, lờ mờ một màu xanh dịu dàng. Hưng chới với khi Jean kéo chàng nằm xuống bên cạnh nàng. Tự nhiên chàng nghĩ tới Tiến, xác anh ta nằm dưới phòng vẽ trong chiếc quan tài chưa đậy nắp. Vậy mà mình lại nằm đây với vợ y, trần truồng như thế này. Chàng bứt rứt nói:
– Jean à, nếu anh ở lại đây với em đêm nay. Sợ người ta nói chúng mình quá đáng hay không?
Jean lắc đầu, ôm sát lấy Hưng, nói nho nhỏ:
– Nếu anh nghe em nói hết sự thực, anh sẽ tội nghiệp em hơn là những gì anh đang nghĩ trong đầu.
– Em nói đi.
Jean từ từ kể lại hết những gì đã xảy ra trong những giờ phút sau cùng của Tiến, rồi nàng nói thêm.

Anh đã hiểu hết rồi phải không. Tuy nhiên, nếu chỉ có vậy còn có thể tha thứ được. Vì có thể anh ấy yêu em nên ghen tương là chuyện thường. Nhưng trưa nay, em được nói chuyện với một thiếu phụ trong đám những người bà con của anh Tiến. Cô này cho biết đã ăn ở với anh Tiến và đã có con với anh ấy rồi. Nhất là cô ta lại có giấy giá thú hẳn hoi nữa mới là chuyện động trời. Hiện nay cô ta đang chờ anh Tiến hoàn tất thủ tục để được bảo lãnh qua Mỹ. Em hết sức ngạc nhiên vì Tiến lớn lên ở Mỹ, làm sao lại có thể có vợ Việt Nam như vậy được. NHưng hỏi cho rõ mới biết. AnhTiến đã về ViệtNam chơi mấy năm trước, và lấy cô này. Có giấy hôn thú hẳn hoi. Hèn gì tụi em làm đám cưới mà anh Tiến cứ lơ lơ là là cái vụ làm hôn thú chính thức với em là vì lý do này.

Hưng chợt nhớ ra một thiếu phụ, ẵm theo một đứa con nhỏ trên tay, vừa tới đây trưa nay. Cô ta nói với Hưng là có chuyện quan trọng muốn nói với chàng. Chàng hẹn để sáng mai vì còn lu bu quá. Ai ngờ cô nàng lại là vợ chính thức của Tiến. Tuy nhiên, Hưng vẫn còn thắc mắc là thiếu phụ kia không biết nói tiếng Anh. Làm sao có thể cho Jean biết hết tình trạng của nàng.
Chàng hỏi Jean.
– Em làm sao có thể nói chuyện với cô ta được?
Jean hừ một tiếng, ấm ức nói:
– Đây mới là chuyện làm em uất hận hơn nữa.
– Chuyện gì nữa?
– Người thông dịch cho em là một cô gái bán rượu dưới Cầu Đá. Chính cô này trước đó đã cho em biết cô ta là vợ chưa cưới của Tiến, và Tiến đã ngủ với cô ấy rồi, còn hứa sẽ chu cấp hàng tháng cho cô nàng nữa. Anh nghĩ xem em phải làm sao đây?

VN88

Viết một bình luận