VN88 VN88

Lập lòe địt nhau dưới ánh lửa ma chơi – Truyện 18+

Nghe tiếng Jean nói, máu Tiến sôi lên ngay. Chàng ưnh tông cửa vô liền. Nhưng lại nghĩ, vội gì chứ. Cá đã nằm trong rọ rồi, bắt lúc nào không được mà phải vội vàng. Chàng càng thu mình lại, nhẹ nhàng áp thực sát tai vô khe cửa. Tiếng Jeơn thực ngọt ngào.
– Ngoan nào, nằm yên đi chứ, để gãi ngứa cho cưng nữa nghe.
Im lặng một lúc thực lâu, tiếng Jean lại hí hửng.
– Ngoan quá, cưng ngoan quá đi thôi. Như vậy có sướng không. Ngước đầu lên một chút nữa xem nào. Cái cần cổ này~xinh quá đi mất thôi.

Tiến cố nuốt cái tức căm gan vô bụng. Chàng nhìn quanh xem có vật gì có thể cầm được, khi nhào vô trong phòng, phang cho thằng chó đẻ đó được không. Cuối cùng chàng nhìn thấy một khúc cây như cái gậy. Tiến vội vã lượm lên. Chàng nhứ nhứ cầm cái gậy như một cây kiếm.
Tiến nghĩ thầm.
– Đập cho mày mấy cây này cũng bỏ đời rồi. Nếu cần tao thọc vào mắt mày cho đui luôn cũng được nữa.
Tiến vừa định gõ cửa thì lại nghe có tiếng Jean cười khúc khích thật lẳng lơ, dâm dật. Chàng không còn chần chờ được nữa. Đập mạnh tay vô cửa la lớn.
– Mở cửa, mở cửa mau lên.
– Ai đó.
– Tôi đây. Chồng bà đây, mở cửa mau lên.

Trái với lần trước Jean còn hỏi đi hỏi lại, chần chờ để thằng khốn kiếp ấy tìm chỗ trốn. Lần này Tiến vừa trả lời xong là hai cánh cửa đã mở toang ra ngay. Chàng giật bắn ngươi khi thấy một vật đen thui từ trong phóng ra. Tiến tưởng tên ngủ với vợ mình tấn công nên tá hỏa lui lại, cầm cây thủ thếngay. Nhưng chàng định thần lại thì ra một chú mèo đen to tướng vừa nhảy vọt ra ngoài. Chạy một quãng, nó còn đứng lại dương cặp mắt xanh lè nhìn chàng như maquỉ Vậy mà cũng làm Tiến tháo mồ’hôi. Jean đã tới bên chàng hỏi:
– Anh trở lại làm chi vậy?
Tiến nhanh trí nói dối thực mau.
– Anh mất xâu chìa khóa. Không biết có rớt đâu đây không?
– Ờ. Anh vô kiếm xem. Có lẽ lúc nãy cởi quần áo vội vàng rơi đâu đó chăng.
Tiến lẹ làng vô trong phòng ngay. Chàng nhìn thật nhanh mọi nơi và biết ngay là mình lầm tiếng nói vừa rồi của Jean với con mèo đen kia, chứ không phải người ta. Tuy nhiên, Tiến cũng cẩn thận làm bộ vén luôn cả chiếc màn che phòng tắm xem có ai trong đó không cho chắc ăn. Và trong lúc Jean không để ý. Tiến móc túi lấy sâu chìa nắm trong tay, rồi ra ngoài vờ cúi xuống cạnh giá vẽ của Jean, nhặt sâu chìa khóa tưởng tượng lên nói.
– Đây rồi, may quá… nó rớt ở đây mà làm hết hồn, tưởng mất rồi chứ.

Nói xong, chàng thủng thẳng nựng mặt vợ lên, hôn vô môi nàng một cái thực tình tứ. Jean nhắm mắt lại thưởng thức nụ hôn thực say mê. Bỗng Tiến bật cười. Chàng nhìn thấy mấy sợi lông mèo còn vương trên má Jean.
– Anh cười cái gì vậy?
– Em coi… nựngcon mèo làm gì tới nỗi mặt mày dính lông nó tùm lum rồi kìa.
Jean cười bẽn lẽn, đưa tay phủi má. Tiến được dịp hỏi:
– Con mèo núp ở đâu mà lần đầu anh tìm khắp nơi không thấy nó.
Jean cười thực tươi lắc đầu nói:
– Em cũng không biết nữa. Có lẽ nó đen thui nên anh không thấy nó thôi. Nó ở đâu ra vậy?
– Con mèo đó của con Hai. Nó theo tụi em đi chụp hình, anh Hưng đã nghe lời dặn của mẹ con bé ném con mèo đó xuống đường rồi, không hiểu tại sao nó lại tìm tới đây được.
Tiến lắc đầu rủa.
– Đúng lá con mèo quỉ. Nó làm anh hết hồn.

Nói xong, chàng từ từ trở về phòng. Vừa đi được vài bước, Tiến giật mình thấy Hưng từ trong nhà bước ra. Chàng vội vàng chui ngay vào một bụi cây gần đó núp. Hưng vô tìnhkhông biết có người đangrình mình nên thủng thẳng đi xuống núi. Khi tới ngang ngọn tháp hải đăng. Chàng dừng lại, định vô nói với Jean vài điều vì sự hiểu lầm của Jean hôm chàng đưa nàng vào ngọn tháp này. Điều này hết sức cần thiết. Bởi vì cặp mắt ấy đã làm Hưng điêu đứng. Cặp mắt của người chết trên biển cả trở về. Đã hiện ra trên bức tường ngọn tháp hải đăng.

Mấy bữa nay, sở dĩ chàng chưa muốn nói vì biết rằng đối với tụi Mỹ, chuyện ma quỉ là điều rất khó làm cho chúng tin. Hơn nữa, chàng mới đồng ý cho Jean xử dụng căn phòng này. Bây giờ lại nói chuyện đó sau khi nàng giận chàng, có phải là rất dễ hiểu lầm hay không.

Nhưng hôm nay sau khi Jean đã hoàn tất mọi chuyện. Thời gian giận dỗi cũng đã lâu rồi, và hồi tối, nàng lại hết sức đề cao chàng trong bữa tiệc kể như là khánh thành thì bây giờ chàng phải có nhiệm vụ cho nàng biết những cái nguy hiểm, nếu có, thể xẩy ra cho Jean phòng ngừa.

Chàng quyết định rẽ vô con đường dẫn tới tháp hải đăng. Nhưng đi được một quãng. Hưng đổi ý, quay trở lại. Chàng nghĩ đêm đã khuya. Nếu chàng vô đó nói chuyện với Jean mà Tiến biết được, thếnào cũng có chuyện không hay. Bởi vặy Hưng trở ra, rảo bước xuống chân núi.

Tiến đã tưởng bắt được quả tang Hưng tới ngủ với vợ mình rồi. Chàng núp trong bụi cây hồi hộp đợi chờ. Ai ngờ Hưng mới đi được có vài bước là trở lại, quay đầu xuống núi ngay. Chàng đã tưởng mình có sơ hở gì cho Hưng nhìn thấy sự rình rập của mình. Nhưng Tiến thấy Hưng vẫn ung dung đi đứng rất bình thản. Chắc chắn anh chàng này may mắn, trốn thoát khỏi tay chàng được một lần rồi nên teo. Không dám trở lại đêm nay nữa. Nhưng mà cu cậu đi đâu đây Không lý chúng thấy động ổ rồi hẹn nhau tới chỗ khác chăng.

Ý nghĩ này có vẻ hữu lý nên Tiến theo sát Hưng ngay. Chàng âm thầm đi sát vào ven đường, nơi những bụi cây mọc um tùm để phòng khi Hưng có quay đầu trở lại cũng không biết chàng theo sau. Tới chân núi, ra ngoài đường. Tiến thấy Hưng ngoắc một chiếc xe Honda ôm đậu trên bến đò đón khách. Chàng chờ cho chiếc xe đó chạy mới vội vàng ngoắc một chiếc xe khác đuổi theo. Tiến bảo người lái xe Honda ôm:
– Anh tắt đèn đi, theo chiếc xe kia cho tôi. Đừng để cho nó biết mình theo sau nhé.
Anh chàng lái xe Honda ôm quay lại phân trần.
– Không được đâu ông ơi. Xe chạy không đèn, vừa nguy hiểm, vừa gặp công an là bị phạt lôi thôi lắm đó. Tiến năn nỉn.
– Anh cứ nghe lời tôi đi mà. Bất cứ điều gì tôi cũng chịu hết cho anh có được không?
– Nhưng ông trả cho tôi được bao nhiêu để làm cái công việc nguy hiểm này chứ.
Tiến biết anh chàng này bắt bí mình. Chàng không do dự nói ngay.
Tôi bao chuyến xe này cho tới sáng. Trả công anh một trăm đô la. Miễn là đừng để mất dấu người đi trước là được.

VN88

Viết một bình luận