VN88 VN88

Lập lòe địt nhau dưới ánh lửa ma chơi – Truyện 18+

Hưng lùa tay xuống dưới gầm bàn nắm lấy tay Jean. Nói thì nói thếthôi. Em có làm gì cũng đừng để quá lộ liễu nghe không. Tai tiếng về trong hãng, chúng mình
khó ăn khó nói với mọi người lắm đó.
Jean nháy mắt thực đĩ nói:
– Anh yên tâm đi, em không làm anh khó xử đâu.
Nhưng mà em muốn anh giúp em một việc.
– Em cần cái gì nói đi.
– Em muốn có một căn phòng riêng biệt để vẽ tranh.
Chứ bày tùm lum ra phòng khách như thế mất hứng hết, khó làm việc lắm. Hơn nữa, mọi người thấy em ăn tiền của hãng mà cứ ngồi vẽ tranh chình ình ra trước mặt họ thì chướng mắt quá phải không anh.

Hưng nghĩ Jean nói thực đúng, vì mấy bữa nay chàng đã nghe hai anh chàng kỹ sư Mỹ nói bóng nói gió về nàng rồi. Chàng bảo nàng.
– Em thấy ngọn tháp hải đăng thế nào?
Mặt Jean tươi hẳn lên.
– Ờ phải đó. Anh cho em xí ngọn tháp hải đăng đó làm phòng vẽ thì tuyệt vời quá đi. Những máy móc chúng mình để đó đã đem vô trang bị trong phòng thí nghiệm hết rồi. Ngọn tháp có cửa nẻo đàng hoàng. Chẳng những làm chỗ vẽ tranh mà còn đủ cả chỗ kê một cái giường ngủ nữa đó anh.
Hưng tán thành ngay.
– Nếu em chịu thì xong rồi. Làm phòng vẽ ở đó không ai nói gì mình được. Còn nếu lấy một căn phòng riêng trong nhà còn sợ mọi người nghị dị hơn là em vẽ ở phòng khách nữa.
Jean mừng rỡ chồm lên hôn vô môi Hưng một cái thực nhanh. Hưng sợ nàng mừng quá làm tới, mọi người chung quanh để ý nên chàng chàng nói nho nhỏ.
– Phong tục tập quán của người Việt ở đây không cởi mở như ở Mỹ đâu. Em phải coi chừng, chúng mình lẹo tẹo với nhau dễ tới tai Tiến lắm đó.

Jean cười khúc khích liếc nhanh chung quanh nhà hàng. Nàng nhận thấy quả thực Hưng nói đúng. Hình như nhiều người đang hướng mắt về bàn mình. Nàng cười khúc khích.
– Chúng mình ăn mau rồi về nghe anh.
Hưng mỉm cười.

Nói thì nói thế chứ, dù cho chúng mình sống ở đây, bên cạnh mọi người thực, nhưng cũng chẳng khác gì một thế giới riêng biệt đâu.

Jean gật đầu, thích thú ăn uống. Chiều nay nàng cảm thấy cao hứng tột cùng. Vừa chụp được cả trăm bức hình ưng ý làm đề tài vẽ tranh. Vừa được Hưng cho phép dùng ngọn tháp hải đăng làm phòng vẽ. Trong đầu nàng liên tưởng tới ngày triển lãm tranh không còn bao lâu nữa, mặc dù cho tới bây giờ nàng mới thực sự bắt đầu.

Ăn xong, Hưng và Jean đi bộ trở về nhà. Đó là ý của Jean, vì nàng muốn đi bộ cho tiêu cơm. ở Mỹ không bao giờ Jean ăn bữa cơm tối nhiều như thế này trước khi đi ngủ. Nàng cũng muốn nhân cơ hội đi bộ lên núi trở về nhà để kéo thời gian dài hơn chút nữa, tâm tình với Hưng cho thỏa thích.

Trời tối thực nhanh, mặt trời vừa lặn được ít lâu mà đã tối mù rồi. Hưng phải dùng đèn bấm soi đường đi lên núi. Đi gần tới nhà. Bỗng Jean bảo Hưng tắt cây đèn pin để đi dưới ánh trăng chơi.

Trăng hôm nay thực èo ọt, lù mù làm sao. Jean đi sát vào Hưng, cả hai đi thực chậm. Nếu không có ánh sáng đèn điện chiếu ra từ căn nhà phía trước thì không thế nào hai người thấy đường mà đi được. Tuy nhiên, cũng chỉ nhìn đó theo hướng mà đi chứ cũng chẳng giúp gì được bao nhiêu.

Bỗng Jean đứng lại, kéo Hưng sát vào lề đường, dưới một bụi cây thực lớn. Nàng thì thào:
– Hôn em đi anh.

Hưng không phải cúi xuống nhưmỗi lần hôn Lan hoặc Đào Chàng chỉ chồm mình tới trước là miệng đã chạm bờ môi Jean rồi. Có lẽ đây là lần đầu tiên chàng hôn Jean mạnh bạo như vậy. Người nàng cong lại ngay. Bộ ngực núi lửa nung núc ép sát vô da thịt chàng. Chiếc lưỡi của Jean chưa gì đã liếm qua miệng chàng và đi thực sâu vô trong miệng Hưng rồi.

Mấy hôm nay, chàng quen với những cái hôn rụt rè, e lệ của nếp sống á Đông. Đêm nay, cái hôn ngổ ngáo của Jean như đổi món làm thân thể Hưng tê đi thực nhanh. Chàng run lẩy bẩy trong vòng tay cô gái Mỹ này. Trong bóng tối. Hưng thì thào.
– Jean ơi, em làm anh sung sướng quá đi.
– Anh Hưng yêu quý của em. Tại sao tới giờ này em mới biết anh hả. Hôn em nữa đi anh ơi.
Hưng nói thực sát bên tai nàng.
– Em phải là nàng tiên của anh từ kiếp trước. Chúng ta nhất định phải có cái duyên từ kiếp nào rồi mới hưởng được sự sung sướng ngày hôm nay. Phải không em?
– Anh ơi, anh có biết anh đang làm em điên đảo lên đây hay không?
Hưng không còn nói gì được nữa, vì miệng lưỡi Jean đã khóa chặt tiếng nói của chàng. Chàng chỉ còn có thể thở hào hển trong vòng tay nàng. Một lúc sau, Jean buông chàng ra. Tụt xuống dưới chân. Hưng vòng tay xuống dưới ôm lấy đầu nàng ghì thực chặt. Chàng mở mắt thực lớn, nhìn những ánh lữa chập chờn ngoài biển như ma chơi. Bàn tay và mớ tóc vàng hoe của cô gái ma trong nghĩa địa San Jose lại hiện ra thực rõ trước mặt Hưng.

Chàng tưởng chừng như chlnh Jean là cô gái nọ hiện hồn lên ôm ấp chàng đêm nay. Đêm hôm ấy, Khi nhìn thấy hình cô bé tóc vàng trên mộ bia. Lúc đầu, Hưug tá hỏa tam tinh, cơ hồ muốn ngất xỉu. Nhất là khi thấy cô gái giang hồ tự tay bóp cổ chết dưới thân thể chàng trên nấm mộ. Thần kinh chàng lúc ấy như tê liệt. Tứ chi cứng đờ, bất động. NHưng chỉ vài phút sau. Tự nhiên chàng lấy lại bình tĩnh thực lạ lùng. Hưng đã nhổm dậy. Phải nói có người đỡ chàng đứng lên mới đúng. Và kẻ ấy lại chính là cô gái tóc vàng, ngườì chết trong nấm mộ. Tiếng nàng ấm và ngọt ngào làm sao. Bây giờ vẫn còn vang vang lên bên tai chàng.
– Anh ơi, tại sao phải sợ khi em tự tìm tới dâng hiến tất cả cho anh chứ. Hãy yêu em đi, người yêu muôn thuở của em. Em không bao giờ làm hại anh đâu. Trái lại, em sẽ luôn luôn theo sát bên anh để giúp đỡ anh trong mọi cơn nguy biến.

Tiếng nói của nàng lúc ấy có một sức thu hút quyến rũ lạ lùng. Âm thanh ấy đã làm sự sợ hãi cóng buốt tan đi thực nhanh, và trái tim chàng đã bốc lửa bùng bùng. Hưng đã vòng tay ôm lấy nàng. Sự sợ hãi chết chóc không còn một mảy may nào trong con người chàng nữa. Hưng cũng đã nghĩ tới những nàng chồn tinh, hiện hình lên vào những thế kỷ trước, trong chuyện liêu trai. Các thư sinh hồi bấy giờ thiếu gì người lấy ma. Chàng mạnh bạo hôn vào môi nàng. Và cho tới ngày hôm nay, cứ mỗi lần thân thể chàng nóng lên là hmh ảnh cô gái tóc vàng và bàn tay kỳ diệu của nàng lại hiện ra thực rõ trong đầu chàng.

VN88

Viết một bình luận