VN88 VN88

Làm tình ngất ngây dưới thung lũng không tên – Truyện 18+

Sơn giơ tay ngăn lại :
– Để im đã. Xem thử họ muốn gì!
Trong khi đó, người cầm súng ngắn tiếp tục bằng giọng dõng dạc :
– Đồng bào chú ý. Đồng bào đang đi qua khu vực thuộc bản của chúng tôi. Theo quy định của địa phương tất cả những người muốn đi qua đều phải mua vé. Yêu cầu đồng bào hãy tự giác!
Đám người xôn xao. Một kẻ nào đó bực dọc thốt lên :
– Mẹ cha nó. Thiệt là ăn cướp trắng trợn.
Một giọng khác :
– Nhập gia tùy tục mà…
– Hổng mua. Xem tụi nó làm gì?
– Chịu nín thôi. Rừng nào cọp đó mà…
Người cầm súng tiếp tục nói vọng xuống đầu đoàn người :
– Lực lượng tự vệ địa phương có nhiệm vụ bán vé phục vụ cho mọi người. Vé bán theo đầu người. Nào, xin mời bà con chuẩn bị tiền. Giá mỗi chiếc vé theo quy định là hai chục ngàn đồng…
Ở dưới chân dốc, Phi nghiến răng :
– Phục vụ cái mả cha tụi bây. Aên cướp thì có! Tụi mình không mua coi tụi nó có dám làm gì không?
Trên đỉnh dốc, người cầm súng ngắn lại tiếp tục :
– Đề nghị đồng bào nghiêm túc chấp hành theo quy định của địa phương. Nào, các đồng chí chuẩn bị…
Câu nói đó là một hiệu lệnh. Đám thanh niên lập tức hạ súng và giáo mác đang chỉa xuống đầu những người đứng gần nhất. Từ trong đoàn người, một thanh niên dánh vẻ bặm trợn hỏi :
– Nhưng nếu hổng có tiền mua vé thì sao đây?
Người cầm súng ngắn lạnh lùng :
– Thì quay lại!
Ở dưới dốc, Phi gầm lên :
– Tao quyết tử rồi đó!

Sơn vội quay sang, đặt tay lên bàn tay của Phi đang để sẵn trên cán dao. Anh nói nhỏ nhưng nghiêm khắc :
– Chịu nín thôi, anh Phi à! Anh nhìn kìa…
Theo ánh mắt của Sơn, Phi nhìn lên dốc. Ở đó từng người đang nhịn nhục móc tiền ra mua “vé”. Sơn nói tiếp :
– Anh thấy chưa? Chúng ta không đủ sức!… Mọi chuyện còn ở phía trước mà.
Thọ cũng xen vào :
– Tạm lui một bước để đi hai bước, anh Phì à!
Bàn tay đặt trên cán dao buông thỏng xuống. Cơn nóng nảy đã qua và hắn hiểu rằng trong trường hợp này tốt nhất là im lặng nộp tiền cho qua chuyện. Bọn hắn bốn người, không đủ sức đương đầu với hơn chục người có trang bị vũ khí và nhất là họ đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu như thế kia. Trong khi đó, Sơn móc túi lấy tiền săm săm bước lên trước. Lên đỉnh dốc, anh đưa tiền cho một thanh niên đóng khố :
– Tụi tôi bốn người.

Người thanh niên gật đầu rồi gập làm tư một tờ giấy trắng, xé đưa cho Sơn. Cả nhóm đi qua dốc. Qua vẻ mặt của Phi, có thể thấy rằng hắn còn chưa chịu lép và việc nộp tiền như thế này là một điều sỉ nhục với hắn. Nhưng hắn còn đủ tỉnh táo để không gây sự. Tuy vậy, khi đã bước qua người bán vé, hắn không giấu nổi ánh mắt căm hờn và một câu rủa hằn học :
– Mẹ kiếp!
Những người còn lại cũng đành mua vé để đi qua. Họ nối đuôi nhau xuống dốc khi mặt trời đã sà xuống. Vùng đất của những hy vọng chào đón họ không mặn mà như vậy. Nhưng tất cả những kẻ đi đào vàng đều có chung một ý nghĩ, dù hết sức mơ hồ : Có lẽ số hên vẫn còn đang chờ họ phía trước. Tuy đó chỉ là một hy vọng mong manh nhưng nếu không có nó, có lẽ người ta đã quay lại và vĩnh biệt miền cao nguyên bí ẩn và dữ dội này…

Phần 3: Thung Lũng Khỉ

Thung lũng khỉ bắt đầu ngay giữa chân dốc.
Dấu hiệu đầu tiên cho thấy đây là một nơi đông người là một dãy những quán tạm bợ dựng hai bên con đường mòn. Đó là những cái quán được che chắn tạm bằng lá rừng trông giống như những bụi cây nhỏ. Có những quán căng một tấm vải nhựa bên trên để che nắng. Bên trong quán không có sạp mà chỉ có những túi lớn, túi bé hở miệng để người ta có thể nhìn thấy bên trong. Chủ quán cũng có đủ loại: Các cô gái trẻ, những gã đàn ông khoẻ mạnh hoặc những thanh niên 15, 16 tuổi. Nhìn thấy đoàn người đi tới họ vui vẻ chào đón như những người thân :
– Vô hàng em nghĩ ngơi đã, anh Hai!
– Có rượu đế xịn đây! Mời các anh!
– Làm vài xị cho đỡ chồn chân đi bồ!

Đoàn người mới đến tản ra. Họ ngồi bệt xuống trước những cái quán. Cũng có người không vào quán, mà dựa vào gốc cây, giở bánh mì ra ăn. Riêng nhóm của Sơn thì kéo đến một quán nhỏ nằm ở một góc. Ngồi bán hàng là một cô gái khoảng 27 tuổi. Ở rừng mà cô ả vẫn thoa son phấn cẩn thận như đi phố. Thấy nhóm người đi tới, ả nhổm dậy, cười toe toét :
– Vô đi mấy anh! Vô đây với em!
Phi cười tít mắt. Hắn sán ngay lại, ngồi phệt xuống bên cạnh cô ả và giở giọng :
– Chiều được tụi anh hôn?
– Mấy cũng chiều được hà!… Chỉ sợ mấy anh không đủ sức thôi.

VN88

Viết một bình luận