*
* *
Còn đối với Bảy, có thể đến một lúc nào đó hắn sẽ suy nghĩ lại và sẽ nhận ra rằng chuyện đã xãy ra đối với hắn thực chất là một cuộc trấn lột. Hắn đã mắc vào một âm mưu đã sắp sẵn từ trước và đã phải trả giá.
Phần 8: Thung Lũng Không Tên
Buổi tối, tại căn nhà nơi Hương và Sơn ở.
Sơn nằm trên chiếc giường nhỏ đặt ở góc tầng dưới. Anh vẫn mặc nguyên quần áo và còn trùm chăn dạ kín đầu. Từ dưới chăn ấy vọng ra những lời rên rĩ mê sảng. Trận sốt rét đang hành hạ anh.
Một lát sau, Sơn tung chăn ngồi dậy. Anh mở to đôi mắt đờ đẫn trên khuôn mặt tái mét lấm tấm mồ hôi nhìn trống không ra phía trước. Đôi môi khô héo của anh khẽ mấp máy những tiếng thì thầm nặng nề :
– Nước!… Cho tôi uống nước!
Tiếng kêu ấy vang lên trong căn nhà tỉnh mịch, không có ai đáp lại. Sơn nhoài người, quờ quạng lên chiếc bàn nhỏ đặt cạnh giườnh định lấy nước. Bàn tay run rẫy của anh chạm đến chiếc bình đựng nước làm nó đổ xuống. Kiệt sức, Sơn lại nằm vật xuống giường. Anh nhắm nghiền mắt lại và cơn mê sảng lại bắt đầu hành hạ anh. Sơn vật vã và bổng kêu lên bằng giọng tắt nghẹn vì lo sợ :
– Kìa… Đừng, đừng bắn!… Tôi sẽ đi!… sẽ đi mà…!
Một thoáng im lặng, rồi Sơn lại kêu lên giọng khàn khàn đầy nước mắt :
– Má ơi!… Má đừng bỏ con…! Má không thương con sao má?… Thủy. Em cầm lấy đi!… Tiền đó… Bây giờ anh giàu rồi mà!… Kìa, Thủy ngừng lại đã!
Sơn bật khóc. Rồi anh quơ tay ra, chới với như một kẻ chết đuối :
– Má!… Nước! Cho con uống đi má! Con khát cháy họng rồi nè!
Tiếng kêu cứ yếu dần, yếu dần rồi cuối cùng Sơn lịm đi…
Có tiếng lách cách từ bên ngoài, Hương đẩy xe máy đi vào. Thị bước vào nhà với dáng vẻ tươi vui. Đặt chân vào nhà, thị nhõng nhẽo kêu lên :
– Anh Sơn!
Tiếng gọi ấy tan ra trong nhà. Hương sững lại, thị đưa tay bật công tắc. Sơn vẫn nằm co quắp trên chiếc giường nhỏ. Chiếc chăn dạ đã rơi xuống đất.
Hương vội vã bước đến bên cạnh Sơn. Khi thị định đánh thức anh, bỗng Sơn trở mình rên rỉ :
– Nước!… Má ơi, con khát!
Hương nhíu mày, đặt tay lên trán Sơn. Trong khi đó, Sơn vẫn quằng quại, giọng khàn khàn :
– Nước!… Trời ơi, cho tôi nước…!
Thị đã hiểu. Trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng bừng lên những tia sánh. Thị bước nhanh lên cầu thang dẫn lên lầu, rồi nhảy bổ đến trước cái tủ lớn…
Chỉ mấy phút sau, Hương đã vội vã quay xuống, trên tay xách theo cái túi du lịch. Không thèm nhìn Sơn đang quằn quại trên giường đòi nước, Hương bước nhanh ra ngoài. Thị đẩy nhanh xe máy ra cổng và biến mất. Hương đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời Sơn như vậy đó.
*
* *
Tại căn biệt thự của vợ chồng Tư Nghị.
Tư Nghị đang ngồi cắm cúi tính toán gì đó. Kim Anh bước đến ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt ve tóc hắn. Tư Nghị sung sướng lim dim trước cử chỉ âu yếm ấy.
Đồng hồ treo tường thong thả điểm bảy tiếng. Kim Anh làm như chợt nhớ ra. Cô ta thỏ thẻ :
– Hình như anh có hẹn tối này mà?
Tư Nghị sực nhớ. Hắn vội đứng lên :
– Ưøa, nhớ rồi. Anh phải đi một chút.
Nói xong, hắn quay xuống nhà dưới :
– Anh Tuyên. Chuẩn bị xe nha!
Người lái xe bước lên và đi thẳng ra ga-ra. Tư Nghị thay bộ đồ khác. Trước khi bước ra khỏi nhà, ông ta âu yếm vuốt má vợ :
– Anh đi độ chừng hai giờ nghen!
– Dạ, anh đi nhớ về sớm nha! Đừng để em mong đó! Kim Anh ngọt ngào nói.
Còn lại một mình Kim Anh. Cô ta đi lại phía tủ và mở một ngăn lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ rồi đóng ngăn tủ lại. Cô ta cầm chiếc hộp đi lên gác và mấy phút sau đã trở xuống với chiếc xắc trên tay.
Ra khỏi cổng căn biệt thự, Kim Anh bước đến một góc mà cô ta đã chọn từ trước. Đứng ở đây, có thể nhìn thấy rất rõ con đường đi qua cổng nhưng bên ngoài lại khó trông thấy. Kim Anh giơ đồng hồ lên xem với vẻ bồn chồn.
*
* *