VN88 VN88

Làm tình ngất ngây dưới thung lũng không tên – Truyện 18+

Ngay lúc ấy, từ những bụi cây xung quanh, một tiếng hô lớn vang lên, cả bốn đứa trong nhóm Tạ đao phủ nhảy bổ vào. Từ dưới mép nước Khải cũng chồm dậy.

Cuộc hỗn chiến dữ dội ở ngay cạnh dòng suối. Tạ chọn đối thủ cho mình là Phi, Sơn đối diện với Đức. Duy nhảy bổ vào Thọ trong khi Khải nhảy tới trước mặt Quých. Riêng Lai, hắn lủi vào lều, chụp lấy một con dao rồi quay ra ngay. Trong khi đó cuộc chiến tay đôi giữa các cặp diễn ra quyết liệt.
Sơn lúc đó bằng hai cú đá liền nhau đã làm tên Đức ngã lộn cổ xuống suối. Ngay lập tức, Lai xông tới đánh nhau với Sơn bằng con dao của hắn. Tình thế không cân đối cũng diễn ra ở cặp kia:Khải liên tiếp làm cho Quých dính đòn. Ngược lại, Thọ lại bị Duy đánh tối tăm mặt mũi. Môi rách toạt mắt thâm tím vì những cú đánh nhà nghề của tên cướp.

Bằng một cú đánh quyết định Duy đã đánh gục Thọ. Hắn quay sang trợ chiến cho Lai dồn Sơn xuống chân suối. Còn tên Đức bò từ dưới suối lên trợ chiến cho Tạ đối mặt với Phi. Biết rằng không thể trụ lâu hơn nữa, Phi bổng hét lên một tiếng và làm như thể định nhảy bổ vào Tạ và Đức. Ngay sau đó, hắn vụt quay người bỏ chạy. Gần như cùng lúc đó, Sơn và Khải cũng quay người lao theo hắn. Riêng Thọ thì hoảng loạn chạy sang bờ suối bên kia. Nhưng Lai đã hét lên một tiếng khô khốc rồi vung mạnh cánh tay cầm dao. Không thấy dao bay đi nhưng ở bên kia, Thọ bỗng khựng lại với lưỡi dao cắm vào bả vai. Thọ lảo đảo thêm mấy bước rồi té vào một bụi rậm. Tạ định nhảy xuống đuổi theo nhưng Lai đã ngăn lại. Hắn nói :
– Khỏi… cảnh cáo như vậy là đủ rồi!
Trong thời gian đó những người đãi vàng dưới suối đã vất tất cả dụng cụ nhảy lên bờ vì sợ dính đòn oan. Bây giờ, họ mới từ các bụi cây lóp ngóp chui ra. Lai nhìn qua những gương mặt vẫn còn ngơ ngác của mọi người, gằn giọng :
– Đó là cái giá cho những đứa nào định chống lại. Các người coi đó làm gương!
Những người xung quanh im lặng. Trong thoáng đó, thung lũng bổng như lắng lại. Phút im lặng ấy bị phá vỡ khi Lai quát lên bằng cái giọng hung dữ :
– Làm đi chớ, các cha?
Tiếng quát làm đám người giật mình. Họ vội vã lội xuống suối làm việc. Lai đưa mắt nhìn lướt qua. Sau đó, hắn quay lại với bốn tên đàn em đang đứng xung quanh :
– Vô lều đi, tụi bây. Làm một chầu cho lại sức đã!

Ở một quãng khá xa.
Sơn, Phi và Khải rẽ lá bước ra. Cả ba ngồi xuống một gốc cây với những cái rễ xù xì nổi cộm trên mặt đất. Trên má Phi thấy rõ một vết tím bầm và trên mặt Sơn vẫn còn vết rách rỉ máu. Riêng Khải thì toạt áo để lộ bộ ngực đen nhẻm đầy bụi đất.
– Thằng Thọ đâu? Sơn hỏi.
Phi trả lời :
– Lúc chạy, tao ngoảnh lại thấy nó bị trúng dao bên kia suối, không biết có sao không?
Sơn thở dài :
– Hai người ngồi đây, để tôi đi coi thử.
Khải phẩy tay :
– Mặc nó. Chắc là nó quanh quẩn đâu đây. Tự nó tìm đường về thôi!
Sơn trừng mắt nhìn Khải :
– Anh em cùng đi với nhau… Bỏ mặt nó sao?
Nói xong, Sơn đi khuất luôn vào những bụi cây. Còn Khải và Phi ngồi lại. Đưa tay lau mồ hôi trên khuôn mặt lem luốt, Khải hỏi :
– Giờ tính sao anh Phi?
– Chờ tụi nó về, thử bàn bạc coi.
Sơn nhẹ nhàng rẽ lá, đi từng bước thận trọng. Thỉnh thoảng anh dừng lại gọi khẽ vẫn không thấy tiếng Thọ trả lời. Cuối cùng không nén được lo lắng, Sơn quay lại dòng suối.
Đã nghe tiếng người lao xao. Sơn nép vào những bụi cây, lần xuống suối. Cạnh đó là chiếc lều của Lai. Ở đó có năm đứa đang ngồi uống rượu. Có thể nghe thấy cả tiếng cười của chúng. Nhưng không thấy Thọ. Sau một lúc nghe ngóng, Sơn bò trở lui và quay về chỗ Khải và Phi đang ngồi.
Vừa trông thấy Sơn, Phi nóng nảy :
– Nó đâu?
Vẻ mặt thất vọng của Sơn đã trả lời. Phi đứng bật dậy :
– Vậy thì đi thôi.
– Đi đâu bây giờ? Sơn hỏi mệt mỏi.
– Vô trong khe Rùa Vàng! Phi trả lời giọng dứt khoát
– Còn thằng Thọ? Sơn băng khoăn.
– Rồi nó sẽ tìm được đường. Khải nói giọng thờ ơ.
Sơn ngồi lặng im với với vẻ mặt đăm chiêu. Thực tình mà nói, trong cả nhóm, Thọ là người anh mến nhất. Chàng trai ấy vẫn chưa mất đi những điều tốt đẹp trong bản chất của mình, sự chân chất yêu lao động của một nông dân ngoại thành chưa bị cơn sốt vàng làm hoen ố đi bao nhiêu. Dường như đoán được ý nghĩ của Sơn, Phi nói tiếp bằng giọng đã dịu xuống :
– Mày đừng nghĩ là chiến hữu bỏ nhau trong hoạn nạn. Nhưng tụi mình không đủ sức. Đành tạm thời chịu lép đã. Có dịp, tao thề sẽ thanh toán với bọn nó.
Một lúc sau, ba người lặng lẽ lên đường. Họ cuối đầu mãi miết đi hút vào màu xanh mênh mông bằng những bước chân nặng nề. Bước chân của những kẻ thất trận.

*
* *

Thọ nặng nể lần mò trong những cánh rừng, cuối cùng Thọ cũng đã tới được chỗ con đường mòn nhìn xuống bình nguyên bên dưới với những mái lá ẩn trong màu xanh cây trái xum xuê của khu kinh tế mới. Gắng hết sức, anh loạng choạng lần ra giữa đường rồi quy xuống ngất lịm.
Thọ cứ nằm đó mềm nhũn như xác chết cho đến khi bình minh lên. Vần dương hồng hào lại nhô lên cao trên màu xanh, báo hiệu một ngày mới đến với cao nguyên. Một lát sau, có tiếng loạt xoạt của hai cô gái trẻ đi tới. Cả hai đều mặt quần áo xanh, quần áo của công nhân lâm trường. Cô đi trước trạc 20 tuổi tên Thủy. Cô đi sau lớn tuổi hơn một chút, dáng người dong dỏng, nước da trắng tên là Hường. Cả hai mang gùi và cầm dao đi rừng trên tay. Họ là thanh niên trong đội xung kích ở khu kinh tế mới gần đó.
Thủy và Hường đi thẳng đến nơi Thọ đang nằm. Mãi nói chuyện, cho đến khi còn cách Thọ dăm mét, Thủy mới giật mình đứng sững lại. Cô hét lên định xoay người bỏ chạy. Nhưng Hường bình tỉnh hơn, cô ngăn Thủy lại thận trọng tiến đến. Thọ vẫn đang mê man. Sau một thoáng suy nghĩ, hai cô chặt cây lấy dây rừng bện lại thành một cái cáng.

Nửa giờ sau, Thọ đã được đặt trong bệnh xá của khu kinh tế mới. Anh được băng bó vết thương và tiêm thuốc hồi sức. Cũng may vết thương không sâu, không nguy hiểm nên cuối cùng Thọ cũng hồi tỉnh được. Tuy vậy, do mất máu nhiều anh phải nằm điều trị tại đây thêm một thời gian nữa.

VN88

Viết một bình luận