Tôi cười và nói:
– Thiệt không vậy? Vậy Thảo coi trong ba cái chéo đó cái nào tượng trưng cho Thảo đây?
– Xí! Anh xấu vậy làm sao cua em đây?
Thảo xì môi nói nửa chọc nửa đùa.
– Vậy sao!
Tôi đáp và chợt bẹo hai cái má dễ thương ấy, rồi cười ha hả lùi về phía sau. Thanh Thảo tức mình, nàng rượt phóng theo tôi. Dĩ nhiên là tôi nhanh gấp mấy lần Thảo nhưng tôi nhường nàng, chạy chậm để nàng rượt kịp. Tưởng nàng chỉ cho tôi một bạt tai nhẹ hay những cái vỗ vai trách móc, ai dè, Thanh Thảo chơi ác, đạp vô đít tôi cái thiệt mạnh làm tôi mất đà té xuống vũng sình. Thanh Thảo thích chí hát:
– Lêu lêu!! Lêu lêu có một cậu trai té vũng sình!! Lêu lêu!!
Tức mình, tôi giả bộ nằm im bất động. Một hồi không thấy tôi cử động, Thanh Thảo lo lắng chạy đến bên tôi. Bất thần tôi kéo nàng xuống vũng sình. Bị bất ngờ, Thanh Thảo bị té và cả quần áo bị bầy nhầy. Tôi cười hát lại:
– Hà ha hà ha hà ha! Cô em tôi rớt vũng xình đẹp ôi là đẹp! Hà ha hà ha hà ha!
Bấy giờ tôi và Thảo nhìn thật bê bết. Người dính đầy bùn sình.Chúng tôi nhìn nhau rồi phá lên cười. Xong chúng tôi vật nhau trên vũng lầy ấy. Tuy sức tôi mạnh, nhưng chẳng lẽ lại mất hào phóng nam nhi sao? Thế là tôi đành giả thua. Thanh Thảo ngồi lên người tôi và cất tiếng cười giòn vang. Nhìn vẻ đẹp xinh tươi như đóa hoa hồng nhung của nàng làm tôi thẫn người. Chợt, Thanh Thảo dòm tôi và thấy tôi chăm chăm nhìn nàng. Vẻ mặt ửng hồng, nàng có lại ý tứ con gái và buông tôi ra, trở về chỗ tôi ngồi vẽ khi nãy
Chúng tôi ngồi đó một lúc thì trời đã tối dần, cuối cùng, Thảo đứng dậy, nhìn ra phía cổng và nói:
– Mình phải về rồi Bàng ạ.
RồI nàng liếc nhìn bức vẽ, và hỏi:
– Bàng cho mình bức họa này nhé!
Tôi gật đầu và trao ngay cho Thảo. Trước khi đi, Thảo chợt ôm lấy tôi:
– Chúng ta bắt đầu làm bạn nhé!
Xong, nàng kịp chạy ra trước khi cổng đại học khép đóng.
o O o
Hôm sau, khi tan học, đợi lúc ít người, Thảo đến gần tôi và nói:
– Chiều nay, Bàng rảnh không? Thảo tính mời Bàng đến nhà chơi nhé!
Tôi nhận lời. Chiều đó, tôi ăn mặc cũng khá bảnh trai đến nhà Thảo. Thảo ở một căn nhà nhỏ tại ngoại ô thành phố. Tôi gõ cửa một lúc thì Thảo ra mở cửa.
– Chào Bàng, đế rồi hả? Bàng vào nhà chơi nhé!!
Tôi bước theo bóng lưng duyên dáng của Thanh Thảo. Căn nhà được xếp đặt thật trang nhã. Cả nhà được sơn màu hồng nhạt thật đẹp mắt.
– Bàng ngồi chơi chút xíu nhé! Cơm nấu sắp xong. rồi đó!
– Có cần Bàng phụ không Thảo?
– Thôi khỏi! Hôm nay Bàng là khách, ngồi chơi đi!! Bia bỏ trong tủ lạnh đó Bàng!