Tôi hét lên và quay đầu lại. Thì ra kẻ mà tôi cho là bé gái chính là Thanh Thảo. Tôi sững sờ. Chưa có dịp nào tôi gần Thảo như lần này. Tôi sượng cả mặt. Luốn cuốn tôi hỏi:
– Ủa sao Thảo lại đến đây? Hôm nay là ngày nghỉ mà!!
– Ừ, mình biết, nhưng hôm nay Thảo phải đến để làm xong các phần thủ tục linh tinh đó mà. Còn Bàng?
– Tôi ở ký túc xá trong đại học.
– Ủa, vậy nhà Bàng ở xa đại học lắm hả?
– Tôi..tôi không có nhà. Tôi sống một mình nên chỗ ở không nhất định.
– Ồ vậy hả!!!
Chỉ nói nhiêu đó, Thảo ngồi kế bên Bàng và gợi chuyện:
– Mình nhớ mình đã gặp Bàng trước đây rồi phải không?
Tôi lặng thinh,
– À, phải rồi, Thảo tiếp, mình nhớ mình đã gặp Bàng ở trạm ga phải không?
– Ừ. Tôi gật đầu.
– Mình…Mình có chuyện này hơi tò mò? Hỏi được không Bàng?
– Ờ, Thảo hỏi đi!
– Mình nhớ lúc đó Bàng hình như…hình như là một kẻ lang thang phải không Bàng? Vậy sao giờ… Bàng lại là một sinh viên đứng đầu lớp vậy?
Tôi lặng người, cuối cùng tôi mạnh bạo tâm sự với Thảo:
– Ờ!! Mình đổi thay tất cả cũng vì Thảo đó!
– Vì mình???
– Ừ, thật ra từ ngày Bàng gặp Thảo ở trạm ga, mình đã quyết định phải làm lại con người. Làm một gã thư sinh dù sao cũng hơn một tên lang thang phải không Thảo??
– Xạo hoài đi cha nội! Thảo đỏ mặt, vừa mỉm cười. Bỗng Thảo cầm lấy bàn tay tôi. Tôi khẽ giật mình. Thanh Thảo nhìn tôi cười hì hì:
– Sao hả? Bàng chưa nắm tay con gái lần nào hả?
Tôi ấp úng, kiếm cớ chửa thẹn:
– Không phải vậy? Tại Bàng nắm tay Thảo mới rung đó chứ!!
Thảo lờ đi không nghe cái cớ của tôi. Nàng đăm đăm dòm vào tay tôi rồi nói trong hơi thở:
– Số Bàng vậy mà đào hoa lắm đấy nhé!! Ðây nè,1,2,3 cái chéo nghĩa là trong đời Bàng sẽ có 3 lần dang dở đó nhe!!!