Một ngày nọ đi đến con suối chảy ra từ ngọn núi nhỏ cạnh làng quê hẻo lánh, bốn người bèn dừng chân định uống nước.Nguyễn sinh đang đứng thả hồn theo gió nhìn phong cảnh hữu tình của núi non mà nhớ vợ nhà thì bỗng ùm một cái, từ dưới hồ nhỏ dưới lòng suối có đầu của một cô thôn nữ nhô lên.
Thì ra nàng này nhân buổi trưa oi bức không người, xuống hồ tắm táp một chút. Dĩ nhiên bọn thôn nữ khi tắm ở cảnh thanh vắng thế này, làm gì có chuyện mặc y phục. Nhìn xuống hồ, thân hình nàng lồ lộ những đường cong tuyệt vời, rõ ràng là một cô gái đang độ xuân, sắc đẹp có thể kể vào hàng nhất phẩm.
Không có gì là không thể – Truyện 18+
Lời giới thiệu:
Làm việc ác sẽ gặp quả báo, đó là lẽ đương nhiên. Cũng giống mấy anh em họ Vương kia không từ một việc ác gì, đến khi chết lại chính là nạn nhân của những việc mình làm. Sự trả thù còn đau đớn gấp trăm nghìn lần hơn nữa.
Còn như Nguyễn sinh, một chính nhân quân tử, tuy là vô can nhưng do dính dáng ít nhiều mà phải chịu một phen kinh sợ. Rất may chàng là người ngay, lại có ngộ tính cao, nên lấy đó làm bài học để phát dương quang đại, kể cũng đáng khen.
Truyện này viết cốt chỉ để mua vui, nhưng ít nhiều cũng thể hiện cái tâm theo tinh thần đạo lý của cha ông người Việt mình. Nếu kể đây là một dâm thư, nó chính thị! Nếu kể là một tác phẩm liêu trai, có thể tình tiết thì được, nhưng do mô tả quá chi tiết, dụng tâm kích dâm nên là một quái thai của thể loại này.
Truyện 18+ Không có gì là không thể
Mong rằng người đọc hiểu cho tính chất không trong sạch lắm của tác phẩm mà để ý giữ gìn, tránh để lọt vào tay trẻ con hoặc những người chưa đủ cái tâm an tịnh để nhận thức tác hại của nó. Có như thế DTTS tôi mới lấy làm mừng vậy.
Diệu Thủ Thư Sinh
Phần 1: Gieo Ác
Đời nhà Nguyễn lấy việc thi cử làm nẻo tiến thân, lấy việc thi đổ quan làm vinh hiển. Ở làng nọ có thư sinh họ Nguyễn tài cao học rộng, nức tiếng gần xa.
Đến khoa thi năm nọ, những kẻ học cao đều náo nức chuẩn bị về kinh thành Huế để thi tài hòng kiếm chút công danh vinh hiển tổ tông. Nguyễn sinh từ biệt vợ con, khăn gói lên đường. Dọc đường, chàng gặp ba người ở làng bên cùng về kinh để thi cử, bèn kết làm bạn đồng hành. Ngờ đâu ba người kia đều là kẻ ác.
Ba người bạn đồng hành này là ba anh em người làng Đông, mang họ Vương, tên tự là Thái, Bạch và Thẩm. Huynh đệ họ Vương tài học không được bao nhiêu, nhưng cậy quyền thế dòng họ chuyên làm chuyện ác. Họ từ chuyện cướp bóc giữa ban ngày, chiếm đoạt vợ người, hãm hiếp con gái nhà lành… đều không từ chuyện gì. Do quen thói hung hăng, lại ưa chuyện trò nhơ bẩn, nên tuy đi chung mà Nguyễn sinh nhiều lần phải cau mặt khó chịu. Nhưng sức yếu thế cô, nên chàng nhiều lần phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Một ngày nọ đi đến con suối chảy ra từ ngọn núi nhỏ cạnh làng quê hẻo lánh, bốn người bèn dừng chân định uống nước.Nguyễn sinh đang đứng thả hồn theo gió nhìn phong cảnh hữu tình của núi non mà nhớ vợ nhà thì bỗng ùm một cái, từ dưới hồ nhỏ dưới lòng suối có đầu của một cô thôn nữ nhô lên.
Thì ra nàng này nhân buổi trưa oi bức không người, xuống hồ tắm táp một chút. Dĩ nhiên bọn thôn nữ khi tắm ở cảnh thanh vắng thế này, làm gì có chuyện mặc y phục. Nhìn xuống hồ, thân hình nàng lồ lộ những đường cong tuyệt vời, rõ ràng là một cô gái đang độ xuân, sắc đẹp có thể kể vào hàng nhất phẩm.
Cô gái nhỏ khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Nàng sau khi phát giác trên bờ suối có người, kêu “á” lên một cái cong người lo sợ.
Nguyễn sinh dù sao cũng là chính nhân quân tử, sau khi phát giác ra sự việc vội vàng quay mặt ngoảnh đi, tránh cho cô gái nhỏ khỏi phải ngượng ngập. Không ngờ anh em họ Vương tánh xấu trỗi dậy, mắt cứ long lên sòng sọc nhìn vào thân hình trắng muốt của cô gái.
Vương Thái đưa mắt ra hiệu cho Vương Bạch và Vương Thẩm. Hai người kia gật đầu. Vương Thẩm bèn nhìn Nguyễn Sinh dò hỏi:
– Nguyễn huynh! Đang độ đường xa không người bầu bạn mà được gặp tuyệt thế giai nhân như thế này, sao chúng ta không nhân cơ hội…?
Nguyễn sinh hiểu ý, liền lắc đầu xua tay:
– Không nên! Không nên! Chúng ta đang trên đường thi cử! Vả lại cô ta là con gái nhà lành, sao chúng ta lại có thể như thế được?
Vương Thái lắc đầu, cười nói:
– Nguyễn huynh biết một mà không biết hai! Anh em ta từ trước đến giờ làm chuyện này như cơm bữa, sao lại có thể kể đến chuyện con gái nhà lành hay không? Vả lại, cô ả kia sau khi được anh em ta cho nếm mùi đời, không chừng con van xin cho đi theo nhập bọn nữa à! ha ha ha…
Nghe tiếng cười dâm ác của cả bọn, Nguyễn sinh không khỏi ớn lạnh đến nỗi da gà. Tuy nhiên, chàng cũng cố gắng vớt vác:
– Đệ khuyên các huynh nên bình tâm lại, cổ nhân có câu “Thiện ác đáo đầu chung hữu báo”, các huynh không nên làm như thế để người đời…
Nguyên sinh chưa nói hết câu thì Vương Bạch gạt ngang:
– Nơi đây thanh vắng, việc bọn ta làm ngoại trừ chúng ta ra, ai mà biết được?
Nguyễn sinh đáp:
– Tuy không ai biết, nhưng có trời biết, đất biết! Các huynh không sợ quả báo…
Nguyễn chưa nói dứt câu thì có tiếng hừ nhẹ, rồi chàng cảm thấy đau nhói ở sau gáy, ngã gục xuống liền. Thì ra Vương Thái đã ra tay, đánh vào huyệt Đại Chẫm của Nguyễn sinh làm chàng mất tri giác ngay lập tức. Thường những tên cường hào ác bá không chỉ cậy vào oai lực của dòng họ mà làm chỗ dựa. Chúng còn kết bè tập đảng, tập tành chút ít võ công hòng để trấn áp kể yếu. Tuy Vương Thái có thể ra tay một cái là giết chết Nguyễn sinh ngay, nhưng hắn chỉ đánh để khống chế chàng mà thôi.
Ra tay xong, Vương Thái nói:
– Anh em ta không muốn nói nhiều với ngươi làm gì. Nễ tình ngươi cùng quê hương, lại hứa giúp đỡ anh em chúng ta trong việc thi cử, nên ta không giết ngươi đó thôi.
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
– Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma phải mặc áo giấy. Nay chú em đi với bọn ta rồi, không muốn nhúng tay vào cũng không được. Thôi chú không thích thì bọn ta cho chú một phen thị dâm để biết thế nào là tuyệt đỉnh phong lưu vậy!
Nguyễn sinh tuy đầu đau như búa bổ sắp ngất đến nơi nhưng toan dỡ tấc dạ can trường, định mắng chữi mấy người vài câu rồi chết cũng yên dạ. Nào ngờ vừa cất tiếng định quát tháo thì Vương Thái đã nhanh tay điể m vào trọng huyệt, khiến cho Nguyễn bị cấm khẩu, không thốt lên lời nào được nữa.
Lại nói chuyện cô gái, qua câu chuyện của mấy người đã đoán được điềm chẳng lành sắp đến với mình. Ban đầu vì tính cả thẹn, cô trầm mình dưới hồ để tránh con mắt trần tục của nam nhân nhìn vào thân thể. Sau thấy Nguyễn sinh bị hành hung, cô không dám chần chờ nữa vội leo lên bờ chạy đi.
Không ngờ khi Vương Thái ra tay kềm chế Nguyễn sinh, thì hai anh em họ Vương đã nhảy bổ về phía thân thể nỏn nà của cô. Nàng hoảng hốt kêu cứu và lùi lại, cuối cùng phải nhảy tạm xuống hồ tránh. Ba anh em họ Vương đứng trên bờ cười một giọng cười khả ố, Vương Bạch cất cái giọng the thé như một vị hoạn quan nói:
– Hí hí, mấy bữa nay không động sắc dục không ngờ gặp người đẹp như vầy. Huynh trưởng ơi, sao ba người mình không làm những con cá quả rượt bắt và ăn thịt con cá rô kia?