VN88 VN88

Khoảng trời bỏ lại

Đường vào Butchadam phong cảnh đẹp như tranh mà chỉ có thượng đế mới có thể tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp như vậy. Tuy không là họa sĩ, nhưng tôi cũng đã khắc sâu bức tranh đó trong trái tim đau của mình. Tôi đang vẽ trong tôi ngôi thánh đường mà chúng tôi đang đi qua với một gác chuông lửng, nằm hiu quạnh bên một nghĩa trang lạnh lẽo dưới màn mưa mờ đục, giữa hai hàng cây cao vút bên đường. Xuống xe, trời vẫn còn mưa, Lượng chạy đi lấy dù mà người ta đã để sẵn một nơi cho du khách dùng. Những hạt mưa tuy không nặng hạt nhưng có lẽ mưa liên miên nên đã để lại những vũng nước mưa đọng trên đường đi. Hai đứa 2 cây dù đi khắp các nơi trong khuôn viên vườn hoa, hình như chỉ có 2 chúng tôi là điên nên mới dạo cảnh trong lúc trời mưa như thế này, nhưng một chút êm ái nhẹ nhàng nào đó đi về như một bình an tôi đã thiếu vắng từ lâu. Đứng nhìn xuyên qua một góc chéo của 2 hàng cây trong khu vườn, 1 chiếc thuyền con nằm lênh đênh trên sông trong màn mưa mù trông cô đơn lạ… Tôi chỉ cho Lượng:
– Anh xem, đẹp không? một chiếc thuyền con… em ước em là họa sĩ để có thể vẽ được bức tranh này.
Lượng nhìn tôi mỉm cười, mải lang thang quên cả thời gian, lúc quay trở về thì những chiếc phà đã rời bến từ lâu. Tôi chợt lo không kịp chuyến bay trở về trưa mai. Sự bồn chồn của tôi làm Lượng cũng vội vã, anh lái xe từ port này sang port khác cho kịp chuyến phà trở lại bên kia sông. Cũng may chỉ còn một chuyến cuối cùng trong ngày. Con đường trở về Portland đã bắt đầu sẫm tối, mưa nhiều lẫn sương mù nên không thấy rõ cảnh vật trước mặt lẫn 2 bên đường. Sự im lặng giữa tôi và Lượng kéo dài suốt quãng đường đi như cả 2 đang theo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Lượng lên tiếng:
– Tại sao em không muốn anh biết những gì liên hệ đến em? sao em lại muốn dấu anh?
Tránh ánh mắt trách móc của Lượng, tôi quay sang bên kia khẽ nói:
– Anh đừng hỏi em có được không?
– Tại sao?
– Không tại sao cả, tại em mệt mỏi khi phải nhớ lại, lập lại những gì em đang muốn quên, anh đừng bắt em nữa…
Lượng im lặng lái xe, khuôn mặt lầm lì của Lượng làm tôi buồn vô cùng, tôi cũng không dám bắt chuyện với vẻ lạnh lùng của Lượng. Xe qua khỏi Seatle, cơn mưa bỗng ngừng rơi, màu hồng của mặt trời đang xuất hiện phía xa. Con đường như thênh thang trước mặt, vẫn thưa thớt xe cộ. Về đến nhà đã gần 4 giờ sáng. Lượng vẫn không nói năng gì, lặng lẽ xách đồ vào trong. Nhìn vẻ mặt không vui của Lượng, tôi nói khẽ:
– Anh đi ngủ đi, để em mang đồ vào trong cho, 2 hôm nay lái xe anh mệt lắm rồi.

Lượng từ chối:
– Thôi, để anh… em đi ngủ đi, ngủ 1 tý cho khoẻ để trưa còn về. Anh cũng phải ngủ 1 tý đây.
Nói xong, Lượng quay lưng đi. Tôi nhói đau khi nghe giọng nói trũng buồn của Lượng, tôi nói với theo:
– Anh giận em hả? đừng giận em nha!
Lượng quay lại nhìn tôi mắt thật buồn:
– Không, anh không giận em, anh chỉ giận anh thôi… em đi ngủ đi, em cũng mệt lắm rồi.
Nói xong, Lượng bước nhanh về phòng mình.
Tôi đứng nhìn theo cho đến khi cánh cửa phòng của Lượng khép kín. Về phòng mình, không thay quần áo, tôi nằm nhoài xuống giường. Thái độ của Lượng làm tôi tủi thân, làm tim tôi nhói đau. Tôi biết Lượng yêu tôi cho dù chưa bao giờ Lượng lên tiếng, chỉ vì tôi là bạn của em Lượng, chỉ vì ngày ấy tôi chưa đủ lớn để Lượng nói chữ yêu, nhưng Lượng có biết đâu tôi đã ngóng chờ câu nói của Lượng từ lâu, chờ đến lúc không chờ được nữa để bây giờ gặp nhau cho Lượng hối tiếc, cho Lượng ân hận. Nhưng hình như tôi và Lượng giờ đây chỉ là con đường rầy xe lửa song song, chỉ biết nhìn sang nhau để tiếc nuối nhưng không về cùng một điểm tụ… nằm suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi. Chẳng biết nằm được bao lâu, ánh nắng chiếu vào giường làm tôi tỉnh ngủ. Nhìn lên đồng hồ trên tường mới gần 8 giờ sáng. Căn nhà vẫn yên tĩnh, tôi bước xuống giường đến bên cửa sổ vén màn nhìn ra, trời trong xanh như hôm tôi đến, nắng từ từ lên cao, cây cối um tùm lá đỏ, vàng, xanh chen lẫn nhau thật đẹp. Hít thở một hơi thật dài vào lồng ngực như xua đi những muộn phiền đang đè nặng trong tim. Cái lành lạnh buổi sáng thật dễ thương như trời Đà Lạt. Tôi sửa soạn tất cả quần áo, vật dụng nhét vào chiếc valy nhỏ bỏ ở hành lang, bước xuống nhà dưới nhè nhẹ như sơ đánh thức giấc ngủ của Lượng. Tự pha cho mình một ly trà nóng rồi bước ra sau vườn, đi trên những lối đi lót bằng sỏi, lách mình qua những cành cây vướng víu, tôi cầm kéo tỉa lại cho gọn hơn, cắt lại một vài nhánh bông bị hư vì bị sũng nước mưa. Chợt giật mình khi nghe tiếng Lượng sau lưng:
– Em dậy sớm vậy?
Tôi quay lại:
– Anh dậy rồi hả, em chỉ chợp mắt một tý thôi. Anh xem hôm nay trời đẹp không? đẹp như hôm em đến phải không?

Lượng tươi tỉnh mỉm cười nhìn tôi:
– Ừ đẹp như hôm em đến…
Trên đường đến phi trường cả tôi và Lượng đều im lặng, tôi gợi chuyện để khỏa lấp khoảng trống đang đè nặng giữa chúng tôi:
– Bao giờ anh đi lại? Lần này anh phải đi đâu?
– Ngày mốt anh phải có mặt ở Ireland, vì công việc ở đó chưa xong, nếu xong anh sẽ bay sang em ngay.
Tôi sửng sốt kêu lên:
– Anh sang em làm gì?
Lượng vờ như không thấy sự ngạc nhiên của tôi cứ tỉnh bơ nói tiếp:
– Anh sang có công việc.
Tôi tròn mắt nhìn Lượng:
– Công việc gì ở chỗ em?
Lượng nhìn tôi bật cười:
– Em làm gì mà hốt hoảng vậy? anh chỉ nói vậy thôi chứ đã đi đâu mà em quýnh lên thế?
Tôi thở phào nhìn Lượng:
– Anh rõ kỳ, đùa không phải lúc… Tôi đổi đề tài:
– Bao giờ vợ chồng Duyên về hả anh?
– Một tuần nữa 2 đứa nó mới về, tiếc là Duyên không gặp được em.
Chúng tôi lại chìm vào im lặng cho đến khi tôi sắp sửa phải vào bên trong. Ngập ngừng tôi nói khẽ:
– Anh về nhé, em phải vào trong rồi… cám ơn anh đã lo cho em những ngày em ở đây.
Lượng nắm chặt 2 bàn tay tôi trong tay anh, giọng buồn buồn:
– Nhìn em thế này anh không yên tâm tý nào, mấy hôm nay anh áy náy và ân hận vô cùng, phải chi ngày ấy…

Không để Lượng nói tiếp, tôi cố tình đùa để không khí nhẹ nhàng hơn:
– Anh nói vớ vẩn gì đây?
Lượng nhìn tôi một lúc lại nói:
– Em nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng nghĩ ngợi gì nữa, tất cả hãy quên đi để làm lại từ đầu, trời có mưa bão đến đâu cũng có lúc quang đãng, anh không muốn thấy em buồn nữa biết không? Về đến nhà nhớ gọi điện thoại liền cho anh yên tâm, nếu không anh bay sang đón em về đây liền.
Tôi đùa:
– Thật không?
Lượng không cười nhìn sâu trong mắt tôi tiếp:
– Anh không đùa, em không tin cứ thử xem thì sẽ biết.
Tôi trấn an Lượng:
– yên trí, em sẽ gọi ngay khi về đến nhà.
Nói xong tôi vội rút 2 tay ra khỏi tay Lượng, kéo valy đi nhanh vào trong. Điện thoại trong giỏ bỗng rung lên làm tôi ngạc nhiên, vội mở máy… tiếng Lượng trong điện thoại… mắt tôi chợt ướt, tim tôi chợt thổn thức, lòng tôi chợt mềm hẳn đi nhưng tôi vẫn không dám quay lại, vẫn bước nhanh về phía trước – Vùng trời mùa thu tôi vừa bỏ lại sau lưng…

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận