VN88 VN88

Khoảng trời bỏ lại

Thành phố Vancourve về đêm thật yên ả, không xô bồ náo nhiệt. Mưa bắt đầu bay bay, mưa rơi không đủ ướt áo, không làm chúng tôi cuống quýt chạy đi tìm chỗ trú như những cơn mưa bất chợt ở Sài Gòn. Gió lạnh về đêm bỗng làm tôi rùng mình. Lượng cởi áo jacket đang mặc khoác lên vai tôi. Cái ấm áp của da thịt Lượng bên trong lớp áo như vẫn còn ấm, như đang ấp ủ, mơn trớn da thịt làm tôi ngượng ngùng, nhưng tôi cảm thấy lòng mình ấm hơn, bình an hơn. Chúng tôi lặng lẽ đi bên nhau, không ai lên tiếng, cứ bước những bước về phía trước như không mang theo một ý niệm nào về con đường trước mặt. Bỗng Lượng lên tiếng:
– Anh nghe Duyên kể từ khi em lập gia đình…
Không để Lượng nói hết câu, tôi gạt đi:
– Chuyện đã qua rồi anh, đừng nhắc lại nữa, anh nhắc làm em khóc bây giờ.
Lượng kéo tôi đi sát vào anh hơn, vỗ về:
– Nếu có thể khóc thì cũng nên khóc, khóc xong em sẽ thấy thoải mái hơn, thanh thản hơn… rồi em sẽ quên, em sẽ quên tất cả để làm lại từ đầu.
Nghe Lượng nói, cổ tôi như bị nghẹn, tôi vừa đi vừa cúi nhìn những bước chân mình trên hè phố:
– Liệu có quên được không anh? liệu em có can đảm để làm lại từ đầu không?

Lượng giữ tôi đứng lại, xoay người đối diện với anh hỏi nhanh:
– Tại sao lại không?
Tôi lách người ra khỏi tay Lượng bước đi, mắt tôi chợt ướt, môi tôi chợt mặn. Tôi đang khóc, khóc lặng lẽ với những giọt nước mắt thương mình đang rơi xuống má, nhưng tôi không can đảm đưa tay lau, tôi sợ Lượng lo lắng, thắc mắc, và tôi không muốn trả lời bất cứ một thắc mắc nào của Lượng trong lúc này. Tôi thầm cám ơn bóng tối đã che dấu giùm tôi, thấy tôi không nói gì. Lượng lại lên tiếng:
– Mình về nhé, tóc em ướt hết rồi.
Tôi gật đầu, không biết trong bóng tối Lượng có thấy được cái gật đầu của tôi không nữa.
Đứng trước cửa phòng, Lượng lấy chìa khóa trong tay tôi mở cửa nói:
– Em vào đi, ngủ ngon nhé, sáng mai dậy anh đưa em đi Victoria chơi cho biết vườn hoa nổi tiếng ở đây… mai gặp!
Cầm lại chìa khóa Lượng vừa trao, tôi bước hẳn vào trong, khép nhẹ cánh cửa…
Bỏ chiếc áo của Lượng lên thành ghế, tôi buông mình xuống sofa. Sự quan tâm của Lượng làm tôi buồn, tôi bỗng thấy buồn thật nhiều, buồn cho tôi và buồn cả cho Lượng. Lượng như một cánh chim, bay liên miên, bay như không biết mỏi, hay có thể anh đã mỏi cánh mà tôi không biết. Tôi lười biếng nằm dài xuống ghế, gác chân lên bàn trong khi đôi boots vẫn chưa tháo ra. Với tay mở TV, trên TV đang nói về cơn lụt đã làm thiệt mạng 3 người và 2 người mất tích. Trời đổ mưa to, không biết có ngưng kịp ngày mai?… căn phòng lặng lẽ quá, tôi chợt ước có Lượng ở đây để tôi bớt cô đơn, bớt lẻ loi trong lúc này. Để tôi được kể những thăng trầm của tôi, để tôi được tâm sự với anh về một góc nhỏ trong tim mà tôi đã cố chôn dấu từ lâu…

Đèn vẫn để sáng trong phòng tắm, lẫn phòng khách, TV vẫn mở để tôi yên tâm trong căn phòng lạ. Nhưng giấc ngủ vẫn không đến, vẫn khó khăn để làm khổ tôi. Nhưng rồi cũng chợp mắt được 1 tý rồi lại choàng tỉnh vì những tiếng ồn ào làm đường phía dưới. Cơn mưa vẫn rơi, trời vẫn chưa sáng, thành phố chưa thức dậy, chỉ có vài chiếc xe thỉnh thoảng chạy trên đường. Nằm một lúc tôi lại bước ra phòng khách nằm xem tin tức, lại chập chờn ngủ, chập chờn thức. Tiếng nói trong TV vẫn đều đều tường trình về cơn mưa bão đang tung hoành 1 góc trời tây bắc với những tai nạn giao thông và cơn nước lụt đang tàn phá ở Temperton.
Tiếng gõ cửa làm tôi giật mình, tỉnh ngủ:
– Em dậy chưa? Anh đây!
Tôi vội vàng chạy đến mở cửa, Lượng bước vào:
– Em ngủ ngon không? bộ suốt đêm không ngủ hả?
Tôi cười nhẹ:
– Tại lạ phòng nên em hơi khó ngủ, đã vậy ở dưới họ làm đường ồn quá.
– Ừ, anh cũng không ngủ được. Em sửa soạn đi, mình ra port cho kịp chuyến phà 10 giờ đi Victoria, ra đó mình ăn sáng trên phà luôn.
Hai tay ôm gối trước ngực, tôi ngồi lùi sát vào góc sofa, nhìn Lượng lười biếng:
– Hay là mình đừng đi nữa, trời đang mưa em chẳng muốn đi tí nào.
Lượng phản đối:
– Không được, đã đến đây thì mưa cũng đi, anh nhất định đưa em đến đó cho biết, lẹ lên.

Thấy tôi vẫn ngồi yên, Lượng nhăn mặt:
– Em dạo này sao vậy? Ngày xưa thích lội mưa lắm mà.
Tôi ngước lên nhìn Lượng cười :
– Ngày xưa chứ đâu phải ngày nay, anh không thấy em khác xưa lắm hay sao? em đâu còn là con bé ngông nữa, em già rồi.
Lượng ngồi xuống cái ghế đối diện nhìn tôi nói:
– Với anh, em lúc nào cũng vậy, không có thời gian trong cái nhìn của anh đối với em.
Tôi cười đứng dậy quăng chiếc gối ôm vào Lượng:
– Anh chỉ nịnh em…
Chúng tôi ăn điểm tâm trên phà. Lượng ngồi trầm ngâm hút thuốc, tôi đứng lên mở cửa đi ra ngoài. Từng bước đi về phía boong tàu. Trời vẫn còn mưa, cơn mưa nhẹ như một làn vải trắng mỏng che mờ tầm nhìn ngoài xa, nơi có những hòn đảo nhỏ. Đứng tì tay vào thành tàu nhìn xuống… những con sóng lững thững đến, va vào thành tàu rồi vỡ vụn thành bọt trắng xóa… nỗi buồn xen lẫn sự lo lắng ồ ạt đến làm tôi day dứt, làm nước mắt chạy vòng quanh, tôi ngửa mặt cho những giọt nước mắt trôi ngược vào trong, cho những hạt mưa lạnh làm trôi đi những dấu tích muộn phiền như không thể nguôi ngoai, như đeo cứng theo tôi cho dù tôi đã chạy trốn đến nơi này… bài toán khó cuộc đời lại bày ra trước mắt, vẫn cứ loay hoay cắn bút, vẫn cứ không tìm nổi một đáp số cho riêng mình.
Bất chợt bắt gặp ánh mắt xót xa tội nghiệp của Lượng đang nhìn từ bên trong, tôi luống cuống quay đi. Lượng mở cửa bước vội về phía tôi, đến bên nhẹ nhàng ôm vai tôi vỗ về, tôi gục đầu vào vai Lượng òa khóc. Lượng cứ đứng yên cho tôi khóc, khóc cho đến khi nguôi ngoai, Lượng đưa tôi trở lại vào trong. Anh ngồi đối diện hút thuốc nhìn tôi như chờ đợi, chờ đợi sự cắt nghĩa nỗi đau tôi đang có. Nhưng tôi vẫn im lặng, cái nhìn của Lượng làm tôi thấy nhỏ bé trước anh, làm tôi tủi thân lại muốn khóc, tôi lên tiếng trách nhẹ:
– Anh đừng nhìn em có được không? anh làm em khóc bây giờ.
Lượng vội vàng quay mặt đi, sự yên lặng của anh bỗng làm tôi áy náy, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không lên tiếng được, có lẽ tôi không muốn Lượng thương hại tôi, hay có lẽ tôi đang có một chút gì hờn giận trong anh thì phải.

VN88

Viết một bình luận