Không để một ai biết, tôi đã dùng tất cả số tiền còn lại tôi có để đi châu Phi.
Phải có gì thay đổi. Nếu không một sự khởi đầu không phải là một sự khởi đầu mới. Đấy là về sau tôi nghĩ rõ ra là thế, chứ lúc đó, tôi chỉ không muốn nhìn quanh mảnh đất Bồ toàn chỉ thấy những ký ức khổ sở của mình nữa. Tôi muốn đi châu Phi, để tìm lại cái mùi hoang dã, sức sống đầy tự do, mà mang máng mà Linh đã ít nhiều gợi lại cho tôi. Những ngày đó, tôi không thể nghĩ gì rõ ràng nổi, tôi chỉ muốn đi.
Người phụ nữ trưởng đoàn du lịch châu Phi, Illy – ngồi cạnh tôi trên chuyến bay say sưa kể cho tôi những câu chuyện, những hình ảnh về châu Phi nóng bỏng, với những điệu trống thổ dân, với những cơn gió ngút ngàn nắng, đã làm tôi nghĩ rằng đó là quyết định đúng đắn trong thời gian đen tối này của tôi.
Xong rồi! Bà ấy lại làm tôi nghĩ mình đã nghĩ nhầm khi bà ấy kể cho tôi về một người hướng dẫn viên du lịch giỏi sẽ bắt đầu cùng đoàn tôi ngay khi chúng tôi đáp xuống Nam Phi.
“Bà ấy tên là Medane”
“Medane!?” Tôi ngạc nhiên.
“Ừ bà ấy đây này”, Illy mở mặt sợi dây chuyền đeo trên cổ mình chỉ cho tôi ảnh một người phụ nữ đang cười. Tôi rùng mình, tôi biết mẩu ảnh này. Nó thuộc về bức ảnh mẹ tôi đang bế tôi hồi tôi 2 tuổi.
Tôi rối trí.
Mẹ sững sờ, bối rối chạm vào sợi dây chuyền trước ngực bà, khi thấy tôi vừa đáp xuống sân bay Nam Phi và đang định bước ra sảnh ngay để hỏi thủ tục chuyển ngày bay về.
Nhưng tôi dừng lại khi nghe tiếng gọi của một người trong đoàn. Ở lại. Bỏ đi. Châu Phi, một chút le lói hy vọng? Hay là bay về, mà chắc chắn tâm trạng vẫn rỗng tuếch?
Tôi đã tự hứa với mình, khi quay trở lại với đoàn là sẽ giữ im lặng thật nhiều, đặc biệt với mẹ. Tôi nói thẳng với bà là tôi không muốn nói chuyện với bà, và đề nghị bà chỉ tiếp xúc với tôi trong giới hạn nhiệm vụ của mình, còn lại thì để tôi yên trong chuyến đi.
Illy luôn ngạc nhiên với cách tôi đối xử cục cằn với mẹ. Illy cũng ngạc nhiên khi mẹ tôi lại luôn mềm mỏng và tha thiết đến vậy trước nguyên tắc vô lý của tôi. Ban đầu bà còn than phiền với tôi, và cả với mẹ về việc mẹ tôi trong bữa trưa cứ chạy theo tôi để mong được nói chuyện với tôi, hay bà bực bội về cái cảnh mẹ nhẫn nhịn mang cho tôi những quả xoài vàng lựng rồi tôi bỏ mốc ở trên xe, nhưng rồi thấy mẹ tôi buồn, chính Illy cũng làm giống bà. Hai người cũng bắt đầu tạo khoảng cách “những người xa lạ cùng đi chung chuyến du lịch” như tôi yêu cầu.
“Tuỳ cậu”.
Illy quay ra chăm sóc mẹ tôi thay vì đi khuyên nhủ tôi. Có thể đó là điều may cho tôi, để tôi có nhiều thời gian để ở một mình, đi lại tự do, và nghĩ ngợi, trong mảnh đất nhiều khoảng trống này.
Có khi cũng không phải là may. Khi chuẩn bị rời khỏi Sudan, khi cả đoàn tới một khu làng của dân bản địa ở Sudan, trên đường lang thang chụp ảnh, trên những khu núi đá, và bị cuốn theo hững suy nghĩ về cảnh tối qua tôi thấy Illy nhổ tóc bạc, rồi dịu dàng chải tóc cho mẹ tôi, tôi vô ý bị trượt ngã gãy chân.
Trạm xá ở quá xa. Mẹ tôi hốt hoảng, tôi có thể nhìn thấy mặt mẹ tôi chỉ muốn trào khóc muốn ôm lấy tôi khi tôi cắn răng lại vì đau và hai tay dang rộng ra dè chừng: “Con có đau không? Con có đau không?”
Giọng mẹ tôi như sắp khóc. Tôi lặng thinh.
“Con nói gì đi chứ?”
Bốp!
Illy bỗng tát cho tôi một cú mạnh chưa từng thấy. Bà quát tôi:
– Tôi tát cậu không phải vì bà ấy là mẹ cậu! Nhưng cậu có biết, khi sự quan tâm không được đáp lại thì nó đau đến mức nào không?
Má tôi nóng bừng. Choáng váng và câm lặng.
Nhưng lúc đó sao tôi không giận Illy, chỉ có một ý nghĩ cứ luẩn quẩn mãi, đây là người từng yêu và bảo vệ mẹ tôi trong suốt mười mấy năm qua.
Cái chân tôi cuối cùng tuy cũng đựơc bó bột lại, nhưng vì nó mà cả ngày đi tàu hoả từ Sudan sang Ai Cập, tôi lên cơn sốt hầm hập. Mắt tôi mở lờ đờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mẹ ngồi nhìn tôi đôi mắt âu lo. Trời ạ, giá mà lúc đó, tôi có thể mở miệng khô đắng của mình để nói một từ thân quen được.
Đêm ấy, tôi ngủ toàn mơ thấy mẹ và Illy, nói, cười, khóc, tôi mơ thấy họ là những thiên thần ngồi cùng tôi trên những khối đá đen nóng rực.
Cairo là địa điểm cuối cùng chúng tôi tới (chúng tôi đi du lịch ngược từ Nam Phi lên phía bắc). Đi xem được một ruột kim tự tháp Cheops thì tôi thôi. Mặc cả đoàn kêu, cái chân bó bột như thế, đi lại cũng xe đẩy, hay nạng gỗ thăm quan cũng ngại.
Tôi trở ra ngoài đứng với anh lái xe, nếu không mẹ cứ ngoái nhìn tôi mãi. Hết Illy sẵn sàng đứng lại với tôi, rồi mấy hôm nay chuyện cổ họng muốn trào ra một cái gì đó tha thiết mà cứ nghèn nghẹn lại, cũng đã làm tôi đủ bứt rứt rồi. Anh lái xe tên Trung người Việt Nam. Trung có vẻ quý tôi khi biết tôi có quen người Việt Nam là Linh. Chẳng biết anh nghĩ sao nếu biết thật ra cả tháng trời Linh nhắn tin cho tôi mà tôi không thèm trả lời.
Sợ tôi buồn, Trung lái xe đưa tôi đi dạo chầm chậm quanh khu du lịch.
Điện thoại rung. Mẹ lại nhắn hỏi tôi có muốn vào thăm tiếp không, cả đoàn sắp thăm xong Nhân sư rồi, đang chuẩn bị Kim Tự Tháp lớn nhất. Cứ một lúc, Illy, hoặc mẹ lại gửi tin nhắn như thế, bà nhắn suốt từ khi tôi gãy chân, vẫn giữ nhịp độ quan tâm như vậy, và tôi dù lòng đã muốn, nhưng cái cổ họng của tôi thì cứ cứng lại.
Tôi chả biết làm gì với cái điện thoại. Chẳng biết Illy có an ủi được mẹ tôi hay không, nếu không có Illy, mẹ tôi còn khổ nữa khi tôi cứ như thế này. Tôi thở dài quay ra ngoài xe thì nhìn thấy những bông hoa màu hồng mọc trên mảnh đất đen khô nứt bên đường. Tôi ngạc nhiên:
“Hoa gì đây Trung?”
“Hoa đấu tranh, tên nó là struggling flower.
Đấu tranh. Đấu tranh vì cái gì nhỉ. Tôi thầm nghĩ. Miên man. Nghĩ đến mẹ… đến 12 năm… đến bố… đôi mắt của Linh… có rất nhiều chuyện… những thất bại… những nụ cười… về cả chính tôi nữa, chúng cùng xuất hiện quanh trong tâm trí tôi. Chẳng vội vàng.
Trung đỗ xe khi thấy tôi ngoái lại ngắm bông hoa mãi. Trung phì cười.
“Chúng đẹp”.
“Những bông hoa thây kệ”
Hai chúng tôi bật ra, những lời từ vô thức, không phân biệt nổi có phải từ chính chúng tôi hay không nữa.
“Mày có muốn tao lấy”? Trung hỏi.
“Để tao!” Tôi khập khiếng xuống xe, ngắt lấy hai bông hoa.
“Cũng thây kệ hả?” Trung lại phì cười.
“Chở tao lại vào bên trong được không?”
Trung nhún vai và gật đầu, chẳng màng đến chuyện tôi chẳng trả lời câu hỏi của cậu ấy.
Gió khô từ sa mạc thổi vào, tôi hít những hơi dài. Nó có làm trái tim tôi càng ấm nóng lên không?… Dù gì đi nữa thì tôi cũng bắt đầu bấm máy gọi điện…
… cho mẹ…
… cho Illy…
…cho Linh…
…Tôi vượt qua con nhân sư rồi… Tôi thấy mình đang yêu.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)