VN88 VN88

Hai anh em đồng hao – Truyện 18+

Người vừa nói là chồng chị Helen.
– Chào em, anh là chồng Helen. Anh tên Oliver. Năm nay anh 27 tuổi.
– Em nhớ hình như mới gặp anh lần đầu.
– Đúng. Nhưng anh biết rõ về em. Sinh ngày 16 tháng 6, thuộc chòm sao song tử. Nhóm máu O. Bạn gái em tên Mary, viết chữ rất đẹp. Em có những chiếc khăn tay thêu chữ N. Em thích xài tiền lẻ.
– Ahh… sao anh biết? Chị Helen không thể biết nhiều về em như vậy.
Oliver mỉm cười nhẹ. Tôi đã tìm ra nguyên nhân vì sao Helen không bỏ được người yêu mình để theo Beck. Oliver không hề kém thua Beck. Đó là một chàng trai toàn vẹn mang một nét đẹp La Mã cổ với đôi mắt xanh như hồ thu, hàng mi cong dài, ướt đẫm mơ màng; đôi môi đỏ hồng và hàm răng trắng. Khuôn mặt Oliver góc cạnh vừa phải và nó làm anh trông cứng cỏi.
Oliver đưa tôi cái ví. Cái ví tôi đánh rơi trên tàu điện. Tôi không hiểu vì sao Oliver có nó.
– Một người bạn của anh đến dự đám cưới trễ. Hắn nhặt được chiếc ví trên tàu hoả. Trong đó có địa chỉ của em. Hắn nhờ chị Helen đưa cho em hộ. Anh đã giữ nó. Anh xin lỗi vì đã tò mò xem mọi thứ trong ví em. Tấm hình em chụp với cô bạn gái rất đẹp. Cả hai. Rất đẹp.

Tôi đưa tay cầm lấy cái ví, lòng thoảng hoặc những cảm giác mơ hồ. Những ngón tay tôi chạm phải ngón giữa thuôn dài và ấm áp của Oliver. Cả hai chúng tôi đều rụt tay lại.
Oliver nói với tôi anh cần vào phòng khách. Để một mình Helen ở đó là không hay, hơn nữa, nếu anh không trở vào sớm thì sẽ bất kính với cha mẹ tôi.
– Rất vui khi được làm quen với em. Anh ta chào và quay bước vào trong. Rất bặt thiệp.

Tôi kiểm tra lại cái ví. Mọi thứ hầu như đều có đủ. Nhưng tôi mất một tấm hình. Không phải cái hình tôi chụp với Mary có lời đề tặng yêu thương của cô ấy. Tôi bị mất tấm hình tôi chụp ở hồ bơi khi nhận huy chương đồng hồi năm ngoái.
Ai đã lấy tấm hình đó?

Tôi không có thời gian thắc mắc. Phía xa xa trong chuồng bò, những tiếng loảng xoảng vang lên dữ dội. Tôi nghe tiếng rú lên của Beck. Đã có chuyện gì đó xảy ra.

Phần 5: Những Điều Đau Khổ
– Nicky, anh đang ở đâu?
Tôi mừng suýt rơi nước mắt. Beck đã tỉnh và còn nhớ tên tôi. Vậy là đầu óc anh không sao.
– Bình tĩnh đi anh. Anh đang nằm ở bệnh viện. Khoẻ thôi mà. Chỉ gãy tay trái thôi. Còn may chán.
Beck nhìn cái tay băng bột trắng xoá, nhếch mép cười.

Hai ngày nay Beck hôn mê bất tỉnh. Sau cái vụ ngã thang leo trong chuồng bò, bác sĩ bảo phải chờ anh ấy tỉnh lại mới biết chắc đầu anh có tổn thương gì không. Thật đáng buồn. Tai nạn làm anh gãy cánh tay trái, mặt thì sưng vù. Bên cạnh đó, vì Beck mà nhiều người trong nhà cãi vã nhau. Mẹ tôi bảo ba tôi không nên mời Oliver và Helen đến ăn tối. Mẹ trách bố vốn biết Beck yêu Helen còn mời vợ chồng cô ta đến làm gì. Mẹ tôi luôn yêu thương Beck như con ruột.
Helen có vẻ rất hối hận. Chị ấy biết chắc Beck bị tai nạn là vì chị ấy. Tôi nghe Venus kể lại Helen đã bật khóc khi Eric về nhà báo tin có thể Beck bị tổn thương não. Nhưng bây giờ thì ổn rồi.

Đáng buồn hơn, Eric đã giận tôi. Anh mắng tôi vì sao không theo sát Beck. Anh trách tôi đã quá lơ là. Khi tôi nói muốn để Beck một mình, Eric đã quát vào mặt tôi rằng tôi tuy to xác nhưng vẫn là một đứa con nít, không biết suy xét. Những điều đó làm tôi đau lòng.

Hai ngày nay tôi túc trực trong bệnh viện. Eric chỉ vào viện một lần. Sau đó anh ở lì ở nhà tôi. Tôi biết anh vừa không muốn gặp tôi vừa sợ phải gặp mặt Beck, nằm im trên giường với cái đầu và cánh tay băng trắng xoá. Mọi người nghĩ tôi ở lại bệnh viện là để làm tròn nghĩa vụ người em. Nhưng những ngày qua tôi đã chăm sóc Beck như một chàng trai chăm sóc một cô gái trong trái tim mình.

Suốt hai ngày ở bệnh viện, tôi suy nghĩ rất nhiều. Mối quan hệ giữa ba chúng tôi giờ đây chắc chắn phải thay đổi, rất nhiều và rất lớn. Beck có thể chẳng bao giờ gần chúng tôi nữa và Eric có thể chẳng bao giờ tha thứ cho tôi nếu Beck có chuyện gì xảy ra. Ngay cả khi Beck đã tỉnh dậy và đã bình thường, cách đối xử giữa tôi và Eric chắn sẽ thay đổi.
Chúng tôi gặp nhau ở nhà. Mẹ vào thay cho tôi về nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Eric đứng ở cầu thang, nhìn tôi, muốn nói một điều gì đó. Tôi tính đi xuống và trò chuyện với anh. Nhưng những lời anh nhiếc móc tôi lại vang lên. Một thằng nhóc không biết suy sét. Không, ít nhất anh ấy phải xin lỗi tôi. Tôi không dễ gì làm lành nhanh như vậy.

Tôi tắm, ăn chiều rồi đi ngủ sớm. Tôi ngủ rất ít những ngày qua và giờ thì tôi rất cần được nghỉ ngơi. Tôi mong sau nghỉ ngủ xong, sáng mai thức dậy mọi thứ sẽ tốt lành.

Nhưng lại có thêm một chuyện đau lòng. Tối hôm qua Eric vào thăm Beck. Sáng nay, khi tôi còn đang ngủ, Eric đã đón chuyến xe sớm về nhà. Chị Christina nói anh ấy cần phải giải quyết một số giấy tờ về nhân thân nhưng tôi không tin. Anh ấy làm vậy là muốn trừng trị tôi.

Nhìn gương mặt ửng hồng của Christina, tôi biết trước khi Eric về hai người đã làm tình với nhau. Anh ấy có thể làm điều đó với tôi, trước hoặc sau khi làm với chị Christina. Nhưng anh ấy bỏ mặt tôi. Anh ấy về mà không nói một tiếng. Tôi thấy chán nản.

Hai ngày sau thì Beck đi lại được. Anh xuất viện về nhà. Bố bắt anh nằm nghỉ trên giường nhưng tôi biết đời nào anh ấy chịu được. Beck là người của hoạt động.

Buổi chiều thì Beck đã lết ra khỏi giường. Mặt dù mẹ tôi bắt anh quay lại phòng nhưng ngay khi bà đi khỏi, anh lại chùn ra phòng khách. Hai chúng tôi ngồi coi bóng chày, bàn luận sôi nổi về bộ phim nhiều tập gia đình tôi hay xem. Tuyệt nhiên không có chuyện Helen và Eric ở đó.

Sáng hôm sau thì Beck mò ra vườn. Công việc ở chuồng bò vẫn chưa có ai thay. Đang là mùa xén lông cừu nên mọi người rất bận rộn. Mấy con bò giờ là trách nhiệm của tôi nhưng mấy cái mái hiên vẫn chưa có ai sửa.

Tôi đi theo Beck. Tôi đoán anh ấy cố sửa cái mái hiên nốt. Nhưng không. Beck đi dạo. Tôi nghĩ anh đã vui vẻ lên rồi nhưng giờ, với đôi mắt buồn đầy xao động, tôi biết anh lại đang nghĩ về Helen.

Phía bên kia hàng rào chếch về hướng bắc là căn nhà cả gia đình Helen đang trú ngụ. Beck đang nhìn về đó. Helen là một cô gái đẹp. Cái xứ sở của chúng tôi vẫn sinh ra nhiều người đẹp. Tôi thấy chạnh lòng. Beck đang cảm thấy bất lực. Beck nghĩ Beck đã quên được Helen nhưng giờ đây, khi chị ấy xuất hiện trước mặt, anh lại thấy tâm hồn xao động.
Beck đi vào chuồng bò. Tôi nghe tiếng búa gõ. Thật nguy hiểm khi lại đứng trên thang và làm việc với một cánh tay lành lặn. Tôi dự định sẽ vào chuồng bò và giúp đỡ Beck nhưng chợt nhận thấy một bóng người. Helen đang đi lại gần trang trại chúng tôi. Chị ấy chui qua lớp hàng rào và tiến gần về phái tôi. Tôi núp vội vào sau bức tường và nhìn chị ấy đi vào trong chuồng bò.

VN88

Viết một bình luận