VN88 VN88

Hai anh em đồng hao – Truyện 18+

Trong tâm trạng buồn và u uất, tự nhiên tôi thấy thương thằng Ben quá. Chắc nó cũng rất mệt mỏi và đau khổ vì tôi. Tôi nghĩ nó rất muốn biết tin tức của tôi lúc này, nhưng nó không dám gọi về nhà tôi. Tôi muốn phone cho nó nhưng phòng chung của chúng tôi không có điện thoại. Thế là tôi xin phép mẹ và đi ra bưu điện gửi thư cho nó. Chỉ có vài chữ: “Tao khoẻ”. Đó là cái cách mà tôi nói với nó sau mỗi lần kết thúc việc giận nhau.
Lúc tôi chuẩn bị đi bộ về nhà thì một chiếc xe màu trắng, kiểu dáng hơi xưa chạy đến. Oliver đang cầm tay lái và anh nhoẻn miệng cười. Anh mời tôi lên xe.
– Anh chị về nhà lúc nào vậy?
– Sau khi đi dạo quanh vườn một chút là anh chị về ngay. Tụi anh cần sắp xếp đồ đạc.
– Em thấy anh và chị Helen dường như đã hết giận nhau. Cả hai tỏ ra rất tốt.
– Uhm… nói ra thì xấu hổ, nhưng phải cám ơn ba người. Sau khi ba người về, anh đè chị Helen xuống… Cũng chỉ vì cái tính ích kỷ và nông nổi của đàn ông. Anh làm chị ấy hết sức, và từ chống cự, buông lơi, chị ấy bắt đầu phản ứng. Tuy nhiên quả thực đó là lần thành công nhất của anh chị. Tối qua anh chị thử thêm một lần và cũng rất tốt đẹp. Anh chị đã trò chuyện và quyết định tha thứ cho nhau.

Tôi thở dài. Thêm một người nữa quay về chính nghĩa.
– Dù sao cũng xin chúc mừng anh chị.
Oliver dừng xe trước cổng nhà tôi. Trước khi tôi mở cửa, anh nói một cách hấp tấp:
– Nick. Trước khi hoàn toàn là một người đàn ông… anh quả thật… khao khát được một cái gì đó của em. Anh sẽ rất hối hận nếu không làm được điều đó. Ngày mai anh và Helen sẽ đi tuần trăng mật lần hai. Anh chỉ xin em… Một nụ hôn cũng được.
Tôi nhận ra rằng lại có thêm một người bị tôi quyến rũ. Tôi nhìn xoáy vào đôi mắt xanh lơ của Oliver. Nó hút lấy hồn tôi. Tôi khẽ nghiêng đầu về bên trái và Oliver nhào tới. Lưỡi anh đút vội vào miệng tôi, ngó ngoấy trong đó. Hai tay anh chụp đầu tôi và ghì sát nó vào anh một cách thô bạo và khao khát. Tôi muốn tan ra trong cái cảm giác có ai đó muốn chiếm tôi bằng được. Rồi bất chợp tôi nghe những lời bố nói vang lên trong đầu. Tôi cố hết sức và dứt ra được khỏi anh ấy.
– Anh thấy thế nào?
Oliver liếm môi. Mặt anh vẫn còn đờ đẫn:
– Tuyệt lắm.
– Tốt!!! Vì em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.
Tôi đẩy cửa xe, bước xuống, cúi gằm mặt và đi vào trong nhà. Tôi thấy sợ. Oliver chỉ cần nắm lấy tay tôi thì tôi sẽ gục ngã.
Lúc tôi ngước lên, tôi thấy cả hai người, Beck và Eric đang đứng trước cửa. Tôi giật mình và quay đầu lại. Từ chỗ họ đứng, Beck và Eric có thể thấy mọi chuyện vừa rồi.

Eric nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi vô cùng sợ hãi. Anh tiến sát gần tôi và nhìn tôi thật lâu. Tôi thấy bối rối lắm. Tôi lùi lại vài bước. Tôi sợ khi đối mặt với họ. Tôi quay lưng lại và chạy. Eric và Beck đuổi theo phía sau. Tôi mở cửa xe và hối Oliver, vẫn còn ngồi bất động ở đó, nổ máy và cho xe chạy.
– Chạy đâu bây giờ?
– Đi đâu cũng được. À, hãy đưa em vào rừng. Em sẽ được yên tĩnh ở đó.
Oliver nổ máy và cho xe chạy ngay khi Eric vừa trờ tới. Anh ấy nắm được cửa xe và chạy theo một đoạn dài nhưng rồi đành bỏ cuộc. Oliver dừng xe ở bìa rừng. Từ nhà nếu đi bộ đến đây thì mất năm phút. Tôi có đủ thờigian để đi sâu vào rừng và họ sẽ khó tìm ra tôi.
– Em tin chắc mình ở một mình được chứ?
– Vâng ạ. Em ổn mà.
– Anh không yên tâm lắm. Em chưa làm chủ được mình. Nhưng thôi. Đó là ý em muốn. Tạm biệt.
Trong lúc Oliver quay xe, tôi đi bộ vào sâu trong rừng. Không khí lạnh và ẩm. Những chiếc lá xanh trên đầu dường như che hết nắng. Tôi đi qua cái gốc cây mà Beck và Helen làm chuyện đó hôm qua. Tôi muốn ngồi xuống ở đó. Nhưng rồi tôi đi tiếp.

Khi đi đến gần con suối nhỏ, tôi phát hiện có tiếng bước chân. Tôi biết có người đi theo và tôi đoán đó là Oliver. Sau khi đi qua một thân cây to, tôi quay ngoắt lại và bắt gặp anh ấy.
– Anh… tự nhiên muốn đí theo em… anh sợ em…
– Thôi được Oliver. Anh muốn gì? Một nụ hôn nữa? Hay là thân thể em? Làm ơn đi, em chỉ muốn được một mình lúc này.
– Anh xin lỗi. Em có chắc là muốn anh đi không?
– Hoàn toàn chắc chắn.
– Rất tiếc, nhưng thôi được. Tạm biệt.
Tôi đứng đó và nhìn cho tới tận khi Oliver biến mất. Tôi ngồi xuống cái cây đó và mệt mỏi. Giờ này các cô giúp việc chắc đang đi chăm sóc vườn rau, hoặc vắt sữa. Chị Christina thì đi nấu nướng cùng mẹ. Bố chắc đi lo công việc. Beck và Eric miễn bàn. Như vậy, chẳng ai quan tâm tôi cả.

Tôi lại nghe tiếng động một lần nữa. Rồi Oliver xuất hiện tiếp. Tôi đứng dậy, quoắc mắt và chuẩn bị hét lên.
– Anh không muốn trở lại. Nhưng Eric và Beck nhờ anh dẫn đến chỗ em. Tìm em trong khu rừng này thì quả là hơi khó.
Như vậy là hai người kia đi ngựa tới. Tôi thấy phát bực lên vì cái lũ con trai đó. Chúng làm phiền tôi một cách dữ dội.
– Hai người tìm tôi có việc gì?
– Tụi anh sợ em làm bậy.
– Trời. Tôi đâu có điên.

Beck đi lại gần tôi. Anh nhìn tôi buồn buồn rồi nói:
– Em đã làm bậy hai lần rồi. Hai lần đi nhậu xỉn. Tụi anh sợ là em sẽ làm những thứ dại dột hơn nữa.
– Tôi không cần các anh lo lắng. Các anh làm gì có yêu thương tôi.
– Tụi anh có – Eric nói – từ lúc gặp em đến giờ, anh chưa bao giờ hết yêu em.
– Anh cũng vậy. Tuy anh làm nhiều chuyện không phải với em, nhưng anh cũng rất yêu mến em.
Oliver nhún vai một cái. Rồi anh ta cùng Eric đi lại gần.
– Ý các anh muốn nói là các anh thương yêu tôi nhiều khủng khiếp đúng không – Tôi hất hàm hỏi Beck và Eric rồi quay sang Oliver – Oliver, sau khi hôn anh em nóigì?
– Em không bao giờ làm như vậy nữa.
– Em nói dối đó.

VN88

Viết một bình luận