VN88 VN88

Giọt lệ sầu rơi xuống anh thật buồn – Truyện 18+

Sau cái ngày Anh rời Mỹ chuyển về làm ở Singapore mà không lấy một lời từ biệt cộng thêm sự ngu muội & rất hận Anh lúc bấy giờ nên…

Sau khi Hải đã tâm sự hết cùng Mộng Cầm về cuộc đời của mình, tâm trạng của Hải lúc bấy giờ rất hổn độn, yêu, hận đời đen bạc của mình. Nhân thể USP có thành lập chi nhánh tại Singapore nên Hải tình nguyện nhận ngay & xung phong đảm nhận nhiệm vụ. Trước khi Hải thuyên chuyển chổ làm Hải đã đến nhà Minh & nói rỏ cho Minh biết về ý định của mình cùng kèm theo lời gửi gắm Mộng Cầm lần cuối cùng lại cho Minh.

Nhưng Chàng đâu có biết rằng khi hai người đang yêu nhau thì Minh luôn là người âm thầm & thầm yêu Mộng Cầm như điên dại…. Và rồi, ngày qua ngày sự không một tin gì về Hải, Mộng Cầm càng hận Hải về tất cả những gì mà có liên quan đến chàng, cùng thêm sự săn sóc rất chu đáo và lịch lãm của Minh. Nàng đã nhận lời cầu hôn từ Minh…

– Nằm xuống con chó cái dâm đảng:- Minh hét lên

Minh trói Nàng vào một cái ghế, trong thứ thế cúi xuống, mông chổng lên trời, hai cườm tay bị trói chặt và cùm chân gói chặt vào nhau, đưa cái âm hộ nàng tét rộng ra chờ đợi sự trừng phạt tiếp tục của Minh như mọi ngày. Minh rút dây thắc lưng ra và liên tiếp đánh vào cái mông tròn lẳng của nàng cho tới khi da của nàng chuyển từ sáng sang đỏ lằn. ÁhÁhÁh…….. chết em rồi anh ơi! Nàng thét lên. Minh chẳng hề đếm xĩa gì đến tiếng thét của nàng.

Mỗi cú đánh nặng nề của Minh dường hả dạ được đôi phần sự thù hằn và tính cuồng dâm trong người đang bộc lộ. Mộn Cầm khóc la một lúc nhưng không thể làm cho Minh ngưng được, Minh phát liên tiếp như trừng trị con ngựa chứng vừa mới hất cu nài xuống đất.

Cuối cùng, Nàng van xin Minh đụ nàng. Minh đành trượt nhẹ con cu vào trong lồn nàng và rà nhè nhẹ nhè nhẹ … bổng Minh nắc mạnh một cái rồi rút cu ra khỏi âm hộ nàng, cứ thế cứ thế lập đi lập lại, khiến nàng bắt đầu cảm thấy hưng phấn & khoái cảm nhưng nàng cũng không hiểu vì sao lại có cãm giác như thế nữa.

– Đẩy mạnh đi anh, tiếp đi… Ừ như vậy đó: Nàng rên nhẹ & thất lên.

– Nè, Chó cái:- Minh hét lên & bồi them một cái nắc sâu vào tận tử cung nàng

– Ưh Ưh Ưh… Áh Ah Ah … ờ ồ ơ…

– Đánh em tiếp đi

– Đánh hả? Bốp Bốp Bốp vang lên, năm ngón tay in đậm trên đôi mông Mộng Cầm.

– Ừh vậy đó tiếp đi anh… Ah ơ ơ ơ ơ ơ ơ ….. Em ra đây. Một dòng nước từ âm đạo nàng chảy xuống dọc theo hai bên đùi, không biết có phãi là tinh khí đàn bà không nữa nhưng nàng cảm thấy sảng khoái nhẹ cả người & lâng lâng như đang mơ hay ngủ củng không biết nữa.

Trước khi xuất tinh, Minh cởi trói cho nàng. Nàng thẩn thờ nhìn Minh vẻ kinh khiếp, thỏa mãn, yêu, hận??? … không hiểu được cảm giác lúc đó thế nào nhưng không làm cho Minh chạnh long & trong đội mắt ấy vẫn còn nét đam mê ở Nàng.

Minh cố quyết tâm nhét dương vật quá khổ vào miệng nàng. Khó khăn lắm thì mới đưa nó vào được tuốt bên trong. Sau đó nắc đều, nắc cho tới khi đầu cặc chạm vào cổ họng nhớt nhớt của Mộng Cầm mới thôi.

Môi của nàng bị kéo giản ra để bao trùm đường kính quá lớn của con cu đang say máu và rồi chỉ thêm vài cái nắc, Minh phóng tinh đầy miệng nàng, một thứ chất nhờn nong nóng ấm sền sệt.

Minh la toáng lên:- Nuốt Nuốt Nuốt, không nhã ra, không tao đánh cho mày chết và nàng nghe lời nuốt vội và bắt nàng liếm cho sạch rồi mới đứng lên.

Xem như lần này nàng cũng được tạm gọi là thỏa mãn được chút đỉnh sau cuộc truy hoan tàn bạo của Minh. Nhưng Nàng sẽ không biết cho những lần tới như thế nào nữa.

Càng lịch lãm ít nói bao nhiêu khi ở Hảng thì ngược lại Minh lại như loài thú dữ, điên cuồng & dâm dật bấy nhiêu khi ở nhà với nàng, không hiểu do cái nghề tính tính toán toán ghi ghi chép đó làm cho cái đầu của Minh có vấn đề không nữa.

Những nếp nhăn trên khuôn mặt điển trai của Hải lại hằn lên những vết thời gian không thể nào xóa đi, không biết Hải đang nghĩ gì! Nhưng có một điều Mộng Cầm rất rỏ dưới những nếp nhăn hằn theo năm tháng của Hải:- Chàng vẫn yêu Nàng!!!

Những sự thay đổi trên khuôn mặt đó đã nói lên sự ‘Hỷ, Nộ, Ái, Ố’ trong người chàng đã thể hiện qua từng lời ru ngọt ngào mà nàng đang kể lại & tâm sự cùng chàng.

Cầm lấy! Hải cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộng Cầm & rút nhẹ chiếc khăn giấy trên bàn đưa nàng rồi tiếp:- Giọt Lệ Sầu ! :- Hải nói, Anh cứ nghĩ rằng em không bao giờ rơi lệ tại cái xứ chết tiệt này, ở nơi mà em đã nghĩ rằng sẽ mang đến cho em những điều hạnh phúc nhất, sung sướng nhất & nó sẽ dâng tặng cho em tất cả. Vì Anh rất hiểu rất rỏ cái “Tôi” trong em, nên Anh phải ngậm ngùi & lặng lẽ ra đi không một từ biệt. Anh thật rất ân hận đã gửi gắm em nhầm chổ, Người bạn mà anh yêu quý nhất & bây giờ chỉ là quá khứ đối với anh.

– Số phận! Nàng đáp.

– Không – thuật ngữ ‘Số phận’ do con người tạo nên nó chỉ là thuật ngữ hư cấu, tự an ủi lấy bản thân khi gặp những chuyện không làm cho cái “tôi” của chính mình thỏa mãn nó chỉ giành cho những con người yếu đuối mà thôi & rồi cứ lấy “Trời – Phật” ra để trách moóc.

– Thế bao năm qua Anh sống thế nào? ở đâu? Anh … Anh… đã lập gia đình chưa? Nàng hỏi.

VN88

Viết một bình luận