Một lúc lâu, đến khi Tiến mệt nhừ ra thở hổn hển, nàng nhẹ nhàng ra dấu cho Tiến nằm ngửa ra giường và từ từ nàng đưa tay vuốt ve dương vật Tiến. Không bao lâu, nàng cũng đưa miệng mình ngậm lấy .
Tiến cảm giác được chiếc lưỡi nàng mềm mại cuốn xoáy xuống đầu khấc, chốc chốc nàng lại lật lưỡi liếm dọc theo chiều dài của dương vật xuống tận bìu dái, lưỡi của nàng lạnh cóng, lạnh như nàng đang ngậm viên nước đá, Tiến cảm thấy tê cóng tự như dương vật mình bị đút vào ly kem, nhưng lại làm Tiến bao phen phải rên rỉ vì cảm giác lạ…
o O o
Tiến nằm lịm ra giường, trong mê mẫn Tiến thấy người con gái ngồi trong góc giường khóc lóc. Tiến lại gần dò hỏi vì sao, nhưng nàng quẩy đầu không nói chỉ thấy lệ tuôn hai hàng trên hai má. Tiến đưa tay hứng từng giọt lệ, lạ thay người nàng nóng bao nhiêu thì nước mắt nàng ấm áp bấy nhiêu, bất giác Tiến hôn lên má nàng, cảm giác một tình yêu dâng tràn trong lòng. Tiến vội vàng ôm ghì lấy nàng hôn say đắm. Nhưng chợt nàng đẩy Tiến ra, trở dậy, mở mùng, và đi thẳng ra ngoài. Vừa đi nàng vừa bưng mặt khóc nức nở, bi ai .
Sao kỳ vậy! Phải chăng sự trinh trắng của nàng vừa mất đi nên nuối tiếc. Nhưng tiếng khóc đó không phải bình thường, nó như không phải trách Tiến, mà trách cho số phận của nàng thì đúng hơn. Hay nàng biết mình đến từ cõi âm về nên sẽ không có duyên phận với người trần thế. Nhưng Tiến không hề biết được sự sâu xa trong đó.
Tò mò muốn xem nàng định đi đâu, Tiến lại định mở miệng hỏi nhưng không biết làm sao không cất lên lời được. Đến khi nàng khuất bóng rồi, Tiến mới mở miệng được nhưng đã muộn, nàng đã đi rồi! Và chẳng biết đi ra ngoài để làm chi. Tiến mặc lại áo quần, mở mùng, bước xuống sàn, và đi ra cửa . Bên ngoài trời vẫn còn tối như bưng, Tiến chẳng thấy gì cả, xa xa vài con đom đóm chớp tắt như con ma chơi trêu ghẹo. Tiến bỗng thấy lạnh ngắt, miệng đánh bò cạp răng khua nhau cơm cớp. Tiến bước đi trong vô thần, miên man nghĩ về người con gái vừa mới ân ái đây với Tiến.
Đi được một đoạn, chợt Tiến nghe được tiếng bì bõm bên kia con mương. Nghĩ rằng là cô gái ấy đang tắm, Tiến mon men bước qua.
Thình lình Tiến nghe một giọng nói phát ra từ dưới mương:
– Cháu tới rồi hả ?
Ngỡ rằng tiếng vừa rồi là tiếng của người trung niên, lại sợ ông ấy biết chuyện vừa sằn bậy của Tiến với con gái của ông, Tiến rụt rè đáp:
– Dạ cháu thấy ngủ không được ra đây dạo mát.
Giọng đó lại cất lên:
– Chớ không phải ra kiếm con Hằng sao!
Hằng nào đây, có phải người con gái vừa mới ngủ với mình tên là Hằng. Thoáng giật mình vì chuyện của Tiến làm có lẽ đã bị bại lộ, nhưng Tiến càng điếng hồn hơn khi giọng nói đó là giọng nữ, giọng của một người đàn bà trạc tuổi trung niên, chứ không phải giọng đàn ông như Tiến tưởng ban nãy.
Tiến quá sợ định quay mình bỏ chạy, bỗng tiếng quát lên từ phía sau lưng:
– Đứng lại!
Tiến đứng im, tim như muốn nhảy ra ngoài .
– Mày làm nhục con gái tao, bây giờ còn định bỏ đi ?
Tiến lầm bầm trong bụng, thôi chết cha rồi, điệu này không còn mạng trở về thăm ba má rồi.
Giọng đó lại cất lên như ra lệnh:
– Tới đây!
Tiến ngoan ngoãn cúi đầu, chân quíu chặt lấy mặt đất dò từng bước một tới bên mé mương, và nhìn xuống. Dưới mương kia là một người đàn bà tóc lõa xõa, quần áo rách bươm đang quay lưng về phía Tiến.
Giọng nói sang sảng ấy lại cất lên làm Tiến rún động:
– Cậu có biết tôi là ai không ?
– Dạ không!
– Tôi là má của con Hằng, và cậu có biết cậu là ai chưa ?
– Dạ, bác gái nói sao! Bác hỏi con là ai hả ?
– Và còn từ đâu tới nữa ?-bà trung niên gằn giọng.
– Dạ , con tên Tiến từ xa về quê thăm ba má, đi ngang qua đây xin ở nhờ một đêm.
– Cái đó là hôm qua, còn hôm nay thì sao .
– Bác gái nói sao con không hiểu .
– Tôi muốn nói là cậu làm gì thì phải biết. Con Hằng nhà tôi lâu nay không có yêu ai hết, chỉ có mình cậu là đẹp lòng nó thôi. Tôi nghĩ cậu phải biết tính sao rồi chứ.
– Dạ dạ, con không hiểu bác gái lắm ? Tiến ngu ngơ nói.
– Ngươi làm con gái tôi bụng mang dạ chửa, mà còn nói không hiểu hả .
Tiến ấp úng:
– Xin bác gái … con không biết … người con gái ban nãy … là Hằng ?
– Đúng vậy, bây giờ cậu phải chịu trách nhiệm là cưới nó.
– Thưa bác … con … con phải xin phép ba má trước đã.
Bà trung niên cười to . Tiếng cười như rắt vào xương sống Tiến những bột ớt cay gắt. Tiến rùng mình định quay đi, nhưng lại thấy từ dưới mương cái người đàn bàn rách rưới lơ lững trên mặt nước.
“Trời ơi! ma!”
Tiến la hoảng vùng bỏ chạy, nhưng hai chân Tiến quều quào trên mặt đất, té chúi nhũi xuống cỏ, nhưng tay chân vẫn không ngừng quào bới để tìm lối thoát. Chưa kịp đứng dậy, Tiến ngước đầu lên đã thấy cái bóng trắng rách rưới đứng trước mặt. Giờ đây Tiến mới có dịp trông thấy khuôn mặt của bà ta gớm ghiết, xanh lè, hai mắt trắng dã, tóc tai lù xù, xõa dài xuống tận đất, khi bà cười bốn cái răng nanh dữ tợn như chờ được hút lấy máu Tiến.
Tiến tung mình bỏ chạy, đất vít tung lên lưng dưới chân Tiến, nhưng tiếng lịch bịch của bước vẫn vọng lại đàng sau lưng Tiến, khi Tiến cố tình ngoáy lại thì dường như tiếng hồng hộc thở của mụ ở cạnh bên. Cái lưỡi của bà ấy thì dài ngoằn đưa ra gần như sắp đụng lấy gáy của Tiến.
Tiến chạy. Chạy băng vườn, băng đất. Đến khi vấp ngã trước chân một người, gượng đứng dậy định chạy tiếp nhưng người ấy đã đưa tay cản.
– A-di đà phật. Con chạy đi đâu!
Tiếng hớt hãi không còn hơi để trả lời, cố ngoái đầu lại xem con ma đó có đến gần, nhưng nó hoàn toàn biến mất.
Người đàn ông trước mặt Tiến chỉ tay ra sau lưng Tiến, nói:
– A di đà phật. Xin hãy trở về nơi ấy . Ngày mai ta sẽ siêu độ vong hồn.