VN88 VN88

Giọt lệ lăn trên mép lồn em – Truyện 18+

Tiến bước lần tới cuối cầu. Định trầm mình xuống nước, cả luôn quần áo dơ, nhưng chợt nghĩ ngày mai này đi sớm, quần áo để ướt lấy gì làm cho khô. Tiến nghĩ ngợi, nhìn quanh như để cho chắc chắn lần nữa là quanh đây không có ai, dẫu biết rằng hoàn toàn không có ai cả, Tiến từ từ lột hết áo quần. Vắt ngay ngắn lên thành cầu, Tiến trần truồng dò chân xuống nước.

Nước mát thật! Tiến đưa cả hai chân xuống nước. Cảm giác sợ cũng đã bớt phần nào . Tiến đưa tay bụm lại thành gáo phác nước lên người. Mát quá! Tiến chẳng cần nghĩ ngợi thêm gì nữa, vội lao mình xuống nước. “Ùm”. Tới ngụp cả đầu xuống nước. Tay khua khua trong lòng nước, nghĩ sao rồi Tiến quyết định bơi một vòng nhỏ. Đã từ lâu lắm rồi, từ cái ngày bận bịu với sách vỡ, Tiến chưa hề được bơi, nhất là giờ đây được bơi trong một cái mương mát mẻ như cái mương “ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn” vậy, Tiến vừa bơi vừa nhớ tới thuở thiếu thời nô đùa với đám bạn ở những con mương như thế này. Và khi đó thì tình yêu đầu đời của Tiến và con Ni cũng chớm nở.

Tắm rửa, kỳ cọ xong xuôi, Tiến leo lên cầu. Chắc ăn với những gì chung quanh đây là an toàn, những ý nghĩ về ma quái không còn nữa, Tiến mạnh dạn vói lấy khăn lông lau mình một cách tự nhiên như không có ai có thể nhìn thấy.

Chợt có linh tính gì đó Tiến nhìn lên. Một bóng trắng từ phía căn nhà vụt qua, không cần phải nhìn rõ, bóng trắng đó rõ là của một người con gái, với những bước chạy nhẹ nhàng như bay.

Tiến giật nảy mình lúi chúi về phía sau, chút nữa là rớt xuống mương rồi. Gượng đứng vững, Tiến mau mắn lấy khăn bụm lấy chỗ kín, nghĩ thầm, “Trời, hồi nãy tới giờ mình tắm truồng bị cổ thấy hết trơn rồi.” Vì lo mắc cỡ nên Tiến quên bẵng đi sự sợ sệt, nếu mà lúc nãy đây Tiến không có ở truồng thì chắc rằng Tiến sẽ sợ lắm, một bóng trắng trong đêm chạy vút qua và biến mất thử hỏi là ma hay là người! Và điều đó không cần phải nói, Tiến sẽ chẳng bao giờ dám ở nhà của người trung niên nọ.

Vã lại Tiến nghĩ người con gái đó là con của người trung niên nên cũng chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa, “mai này đi sớm rồi, có gặp mặt cổ đâu mà mắc cỡ”, nghĩ tới đó thì Tiến mặc vội áo quần, gom góp đồ dơ và đôi giày, bước chân trần chạm chạp trở về căn nhà.

Vừa bước vào trong, Tiến đã thấy người trung niên kia ngồi sẵn trên bàn với một tộ cơm, cạnh đó là dĩa cá trê chiên nước mắm gừng và tô canh bầu. Tiến gật đầu chào người trung niên rồi vội vã gom dọn quần áo dơ vào túi xách.
Người trung niên chợt hỏi:
– Quê cháu ở đâu ?
– Dạ ở Thủ Dầu Một.
– Cháu ở thành phố về thăm hả ?
Nghĩ tới người trung niên quá tốt bụng, Tiến không nỡ nói dối:
– Và cháu ở nước ngoài về.
– Hèn chi, nhìn cháu không giống dân thành phố chút nào. Vừa trắng lại lịch sự mũ mĩ như con gái đó. Dân nước ngoài bộ ai cũng vậy hết hay sao vậy cháu.
Tiến e lệ cúi đầu:
– Dạ, cháu không biết nữa, tánh cháu từ nhỏ là như vậy.
– Mèn đéc ơi, “bây” như vậy thì con gái chê làm sao, nhưng cũng tốt bên nước ngoài nó cũng có cái hay của nó, chứ đâu giống như dân quê mùa cục mịch như bác.
Tiến trả lời:
– Dạ , không có đâu bác, dân quê cũng có cái hay của dân quê . Tính tình của họ lúc nào cũng bình dị như nước trên mặt hồ.
– Thiệt vậy sao ? người trung niên nói và cười to.
Ngừng một giây, người trung niên hỏi:
– “Bây” có người trung ý chưa?

Nghĩ tới người trung niên đã biết mình là Việt Kiều, với lại đã biết ông ta có đứa con gái, bây giờ lại hỏi câu đó, chắc rằng ổng muốn gán ghép gì đây, Tiến hơi sợ , lại nghĩ chuyến về quê này thế nào cũng bị ba má bắt lấy vợ, Tiến vội trả lời đại:
– Và cháu còn nhỏ chưa nghĩ tới chuyện yêu đương, cháu muốn lo sự nghiệp.
Người trung niên đánh đùi cái chát, Tiến lo sợ ông ấy nổi nóng.
Nhưng không, ông nói:
– Hay, hay! Còn trẻ mà có chí cao . Giỏi giỏi!
Tiến cũng không ngờ là ông ta khen mình, e lệ cúi đầu.
Ông ta lại nói:
– Thôi ăn cơm đi. Trễ lắm rồi!

Tiến vâng dạ rồi xin phép được ăn. Không biết có phải vì quá đói hay lâu lắm rồi Tiến không được ăn cá trê nước mắm gừng, mà Tiến thấy món ăn ngon hết cỡ, ngon còn hơn những món ăn Tiến đi các nhà hàng Hồng Kông nổi tiếng bên xứ cờ hoa này, dù là cơm và canh đã nguội lạnh lâu rồi.

Tiến ăn ngấu nghiến, mặc kệ người trung niên có nhìn. Thật ra ông không nhìn Tiến ăn, mà chỉ chăm chú vấn điếu thuốc rê, mồi lửa và phì phà điếu thuốc trên môi ra vẻ trầm ngâm nhìn ra cửa xa xăm. Mười phút trôi qua trong im lặng. Người trung niên vẫn điếu thuốc rê phì phà với cặp mắt xa xăm. Cũng có thể ông đang chờ cho Tiến ăn xong xuôi, đi ngủ rồi mới làm công việc của mình.
Chợt ông lên tiếng:
– Con nước lại chuẩn bị dâng cao . Mới đó thì đã tháng Mười rồi, lẹ thật! Đã hơn một năm rồi

Tiến nuốt luôn miếng cá trê cuối cùng xuống cổ họng, ngưng đủa nhìn người trung niên thầm nghĩ, không biết bác này đang nói điều chi , chắc có lẽ bác đang tính dòng thủy lưu lên xuống cho việc canh tác ruộng rẩy của bác.
Tiến ăn xong, lẵng lặng gom chén bát định bưng đi rửa, người trung niên chặn lại:
– Để đó đi cháu! Mai con gái bác rửa. Cháu đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải về Thủ Dầu Một nữa, không đủ sức thì làm sau dậy nổi.
Tiến nhìn sự nhân từ của người trung niên đáp:
– Vậy, bác cũng đi ngủ sớm.
– Không, bác không ngủ được, bác con phải đi giăng câu, và canh mấy cái bờ đê mới đắp có bị lỡ, nước lóng rày chảy xiết lắm, không canh không được. Cũng nhờ vậy mà cá lên nhiều, thu hoạch cũng lớn.
– Vậy, bác cẩn thận.

VN88

Viết một bình luận