VN88 VN88

Giá mà con đổi thời gian được

Một năm sau, ba tôi được thả về, gia đình tôi tiến hành thủ tục để sang Hoa Kỳ theo diện H.O và được định cư tại Dallas. Trong lúc ba tôi xin được công việc “clean up” ở trường học thì mẹ tôi được người bạn giới thiệu lãnh hàng về nhà may.
Tôi tiếp tục đi học và sau giờ học tôi phải phụ má vắt sổ – một công việc đối với tôi chẳng có gì thích thú. Những hôm có nhiều bài tập má thường bảo tôi “Con lo học đi để má làm cho”. Vậy là tôi thường viện cớ học bài -nhưng thực ra là lên computer, “chat” với bạn- để trốn việc.
Khi xong trung học, tôi chuyển đến Houston để theo học ngành Dược. Ba má thương tôi phải xa nhà nên khi tôi đòi chiếc xe Honda mới, ba má cũng vui vẻ chiều ý tôi. Dĩ nhiên má phải làm việc nhiều hơn mới có đủ tiền trả nợ xe hàng tháng. Tôi biết, nhưng tự biện minh rằng “sau nầy tốt nghiệp, làm việc có tiền mình sẽ nuôi má, không để má làm việc cực nhọc nữa”.

Ở Houston được tự do tôi thích lắm nên không muốn về nhà thường xuyên trừ những khi cần tiền. Vì thế, hầu như mỗi ngày má đều gọi điện thoại nhắc nhở tôi đủ chuyện, nào là không được thức khuya, không được đi chơi nhiều, phải lo học hành, giữ gìn thân con gái. Bao nhiêu điều đó má cứ nói đi nói lại khiến tôi phát chán. Tôi thường hay cắt lời má bằng câu nói quen thuộc “con biết rồi, con phải đi làm bài đây”.
Nếu không bận việc thì cứ hai tuần ba má tôi lại lái xe xuống. Lần nào má cũng khệ nệ mang theo thịt kho, tép rang, canh súp đông lạnh. Nhỏ bạn người Đại Hàn ở chung phòng hay trêu tôi là “Baby của má”.
Thật ra, tôi nào có thích những món ăn nhàm chán ấy, tôi chỉ muốn ăn fast Food như tụi bạn, vưà nóng sốt lại vừa có vẻ
“văn minh”. Phải chi má chu cấp tiền bạc rộng rãi cho tôi … đằng này má hà tiện quá, cứ nấu những món ăn rẻ tiền…
Đã vậy, mỗi lần xuống thăm tôi, má thường mặc những bộ đồ cũ, lỗi thời (hình như mua ở garage sale), không chút phấn son trông quê muà làm sao. Còn mẹ của nhỏ bạn Đại Hàn thì lúc nào cũng lộng lẫy, sang trọng. Khi nghe tôi nói điều đó, má tươi cười trả lời:
-Má già rồi, ăn mặc loè lẹt, phấn son người ta cười chết. Má chỉ mong sao làm có đủ tiền để lo lắng cho các con học hành thành tài. Cuộc đời ba má coi như bỏ đi, chỉ kỳ vọng tương lai sáng sủa cho các con.
Tôi nói sao má cũng không hiểu ý, chẳng lẽ lại nói trắng ra rằng, má ăn mặc làm con xấu hổ!!
Thắm thoát bảy năm trôi qua, tôi tốt nghiệp Dược sĩ, rồi lập gia đình và theo chồng định cư ở Atlanta.

Mỗi năm, vào dịp Thanksgiving hay Christmas mới về thăm má một lần. Bận rộn với công việc và cuộc sống gia đình, tôi quên mất lời hưá “khi ra trường sẽ nuôi dưỡng ba má”. Nhìn dáng má gầy gò với mái tóc bạc trắng đôi lúc tôi cũng nghe lòng xốn xang, nhưng rồi lại tự biện minh rằng “bây giờ không lo cho mình và các anh chị, má đã hết gánh nặng. Vã lại đồng lương cuả ba má không đến nỗi thiếu thốn. Khi nào ba má không còn làm việc nữa mình lo cũng không muộn”. Nghĩ vậy nên tôi vẫn an nhiên tự tại, chăm chút gia đình riêng tư không hề bận tâm nhiều đến cuộc sống ba má.
Rồi một ngày, khi được tin má ra đi đột ngột vì chứng đau tim, tôi chỉ còn kịp nhìn má nằm trong quan tài lạnh lẽo với nét mặt bình thản, phúc hậu. Ba tôi vừa khóc, vừa trao cho tôi bức thư đã cũ và nói rằng má đã đọc đi đọc lại lá thư nầy cuả tôi rất nhiều lần. Lần nào đọc, má cũng mỉm cười sung sướng. Cầm lá thư trong mắt lệ nhạt nhoà, tôi đến bên quan tài, vuốt hai bàn tay nhăn nheo buốt giá của má lẩm nhẩm đọc:
“Má tha lỗi cho con, lần nầy con hứa sẽ chăm lo học hành, không se sua cùng bạn nữa, con sẽ tốt nghiệp dược sĩ như má mong muốn. Ra trường, có việc làm con sẽ rước ba má về ở chung với con. Con sẽ săn sóc tuổi già của ba má … Con nhớ má lắm. Con sẽ thu xếp để về thăm má. Con không muốn ba má phải cực khổ vượt đường xa đến thăm con hoài… “.

Đây là bức thư duy nhất tôi viết cho má khi còn học ở Houston. Bức thư chứa đựng những lời thương yêu, nhung nhớ, nhưng thật ra là tôi không muốn má đến quấy rầy cuộc sống riêng tư của tôi.
Bây giờ nhìn má nằm đó lặng yên như chờ đợi ngày thân xác sẽ vùi chôn dưới lòng đất, lòng tôi đau buốt và ân hận mãi không thôi!
“Má ơi xin tha lỗi cho con! Má đã hy sinh cả cuộc đời cho con mà con vẫn quay lưng hờ hững để bây giờ con mới hiểu được một điều… dù có đánh đổi hết đời sống nầy, má cũng chẳng bao giờ trở về với con được…”
Bạn thân mến,
Khi đọc tâm sự cuả cô Vân trên đây, bạn có cảm thấy một chút xót xa? Hầu như tôi, bạn, và nhiều người nữa, ai cũng có một thời muốn thoát khỏi vòng cương kỷ cuả cha mẹ. Chúng ta buồn bực, bất mãn vì bị “chăm sóc kỹ lưỡng” và vì thế chúng ta đã tạo ra nhiều lầm lỗi. Nhưng khi cha mẹ còn sống, cho dù có lỗi lầm bao nhiêu ta cũng cảm thấy … chẳng có gì phải băn khoăn … cho đến khi cha mẹ không còn nữa thì dù một lầm lỗi rất nhỏ, mỗi khi nhớ lại ta cũng nghe lòng tràn đầy nỗi ân hận. Bởi thế, hai câu thơ tuyệt tác cuả Trần Trung Đạo đã từng làm ngậm ngùi trái tim của những người con trót mang trong lòng “một niềm tâm sự”:
Ví mà con đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận